Lôi Tuấn chân tay lóng ngóng.
Từ khi sinh ra đến giờ, cho dù anh có bị ném vào núi thây biển máu, cũng chưa bao giờ tỏ ra hoảng loạn như thế.
Vì sao, vì sao chứ?
Vì sao một người con gái tốt như vậy lại phải chịu đựng nỗi đau đớn ngần ấy?
Lôi Tuấn căm giận, căm giận chính mình.
Nếu như anh có thể đến gặp Thẩm Sơ Tuyết, vậy thì vợ và con gái anh cũng sẽ không ra nông nỗi như vậy.
Thế như, tất cả những điều đó anh đều chưa bao giờ nghĩ đến.
Anh là một chiến thần, không thể sống một cuộc sống yên ổn an nhàn, anh sợ, sợ sẽ làm hại cô.
Nhưng mà cô, sự thật là cô vẫn không thể tránh khỏi nỗi đau khổ đó.
“Tuyết, là anh, Lôi Tuấn đây”.
Lôi Tuấn dịu dàng vỗ về hai má của Thẩm Sơ Tuyết, nhẹ nhàng nói: “Qua hết rồi, mọi thứ đều qua hết rồi, từ nay về sau, em và Tiểu Niệm cứ an tâm mà sống, anh thề sẽ mãi mãi không rời xa hai mẹ con em”.
“Tiểu Niệm, con tôi…”
Vẻ mặt Thẩm Sơ Tuyết vẫn còn hoảng hốt, không ngừng lắp bắp.
“Anh Tuấn”.
Hồ Mị Nhi khẽ nói: “Bây giờ việc quan trọng nhất là đưa phu nhân rời khỏi đây”.
“Quân y đâu?”, Lôi Tuấn hỏi dồn.
“Có mặt”.
Một bác sĩ quân y vội vàng bước tới, kiểm tra sơ bộ cho Thẩm Sơ Tuyết.
“Sao rồi?”, Lôi Tuấn lo lắng hỏi.
“Bẩm điện chủ, tình hình… không ổn cho lắm”.
“Hồ Mị Nhi”, Lôi Tuấn lập tức kêu lên.
“Có”, Hồ Mị Nhi nhanh nhảu đáp.
“Tìm một số người đáng tin, đưa cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vuong-dien-ha-tro-lai/1045634/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.