“Từng người, từng người một, dẫn xuống xe”.
Lôi Tuấn không đành lòng nhìn nữa, ngoay người bước xuống phòng giam.
“Đã đến đủ rồi”.
Mặt sẹo hất mặt về phía chiếc xe kêu lên: “Có bao nhiêu người, báo cáo lên”.
“Mặt sẹo”, Lôi Tuấn gọi.
“Dạ, sao anh Tuấn?”, mặt sẹo vô cùng ngạc nhiên.
“Nhẹ nhàng một chút, đừng làm họ bị thương”.
“Tôi biết rồi ạ”.
Mặt sẹo của hiện tại là một người bề ngoài gai góc, bên trong lại dễ mềm lòng.
Trên xe vang lên tiếng hét chói tai không dứt…
Lôi Tuấn biết, mấy đứa trẻ này đang rất sợ!
Rõ ràng các cô bị nhốt ở đây lâu như vậy, nội tâm vốn non nớt yếu đuối làm sao chịu đựng nổi.
Lôi Tuấn đứng bên ngoài xe.
Mấy bé gái nhỏ bị bế xuống xe ngang qua chỗ anh đứng.
Lôi Tuấn quan sát thật kỹ ánh mắt từng cô bé một.
Đôi mắt ai nấy đều hoảng sợ tột độ.
Mười ba…
Mười bốn…
Tổng cộng có mười lăm bé gái nhỏ, tất cả đều được bế xuống khỏi xe.
Song tiếc là, trong tất cả những bé gái nhỏ này, không có người Lôi Tuấn cần tìm.
Anh không nhầm.
Đôi mắt của cô bé kia rất có thần, hoàn toàn khác với những cô bé này.
Mười lăm cô bé đều được sắp xếp yên ổn trên bãi cỏ.
Họ đã không còn la hét khàn giọng, cũng không chạy trốn.
Bởi vì đã không còn sức đứng lên nữa.
“Anh Tuấn”.
Kim Ngọc Đa thận trọng bước tới sau lưng Lôi Tuấn.
“Sao rồi?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Việc này rốt cuộc là ai làm, thật không có tính người mà!”
Kim Ngọc Đa có nằm mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vuong-dien-ha-tro-lai/1045624/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.