Trong phòng khách xa hoa. Lôi Tuấn ngồi ở vị trí dành cho chủ nhân. Bên trái là ông chủ Kim, hắn xoa xoa bàn tay, bộ dạng vẫn căng thẳng như xưa. Bên phải là Ngô Bân, sĩ quan cấp cao Sở tác chiến thành Hương Giang. “Thưa anh Lôi, mấy năm nay sĩ quan Hồ tức Bắc Thiên Vương đã giúp đỡ thành Hương Giang giải quyết rất nhiều sự vụ phức tạp ngoài vòng pháp luật, xin nhận của tôi lòng biết ơn chân thành”. Ngô Bân nói xong liền đứng dậy, cúi gập người trước mặt Lôi Tuấn. “Sĩ quan Ngô đừng khách sáo!” Lôi Tuấn khoát tay, sắc mặt thản nhiên: “Đó là quan hệ công việc giữa anh và sĩ quan Hồ, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn sĩ quan Hồ, bản thân tôi không thích không làm mà hưởng đâu”. “Tuân lệnh”. Ngô Bân vội vàng đứng dậy ngồi ngay ngắn vào ghế, không dám bắt quàng làm họ nữa. Điện chủ Thiên Vương Thần Điện đúng là không phải người tầm thường. Vừa rồi lúc ở ngoài, anh cố hết sức tỏ ra như một người bình thường, thậm chí còn có vẻ trẻ con. Nhưng hiện tại, mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên, song lại tỏa ra sức uy hiếp khiến người khác phải khiếp sợ. Điện chủ chính là điện chủ. Ngô Bân rất có niềm tin, nếu như Thiên Vương Thần Điện dùng thế lực của Bắc Thiên Vương tấn công thành Hương Giang, với 100.000 quân lính trong tay, về cơ bản là mình không chịu nổi một đợt công kích của họ, Thiên Vương Thần Điện quả là một tồn tại ma quỷ. “Anh Lôi”, ông chủ Kim đánh bạo thăm dò. “Bàn Tử, đều là người nhà, cứ thoải mái đi”. Lôi Tuấn đột ngột mỉm cười, đưa tay vỗ vai Kim Bưu. Lúc này, ông chủ Kim không còn là ông chủ Kim nữa, mà là Kim Bưu, một người bạn của Lôi Tuấn. Nhưng chỉ cần bấy nhiêu đãi ngộ thôi, trước mặt Ngô Bân, Kim Bưu đã đủ nở mày nở mặt rồi. “Anh Tuấn, ha ha ha ha…” Kim Bưu rốt cuộc cũng cười to lên, lời vừa rồi đã đập tan mọi áp lực của hắn ta. “Bàn Tử, cậu làm ăn cũng lớn phết đấy!”, Lôi Tuấn cười nói. “Nhờ phúc của anh Tuấn mà thằng mạt rệp như tôi mới chắt mót được ít của”. “Nói hay, làm cũng giỏi, tôi thích cậu rồi đấy”. “Ha ha ha ha…” “Ha ha ha ha…” Hai người đàn ông vui vẻ cười đùa với nhau, khiến cho Ngô Bân ngồi trơ trọi một bên cảm thấy xấu hổ không thôi. Ông ta quyền thế một phương, vậy mà cười cũng không được, không cười cũng không xong. Nhưng ngược lại, Ngô Bân cũng cảm thấy nhẹ người. Mấy năm nay, có không ít quan chức cấp cao của Sở tác chiến thèm thuồng sự giàu có của nhà họ Kim, may mà Ngô Bân không ra tay với Kim Bưu, nếu không bây giờ e rằng cái mạng cũng chẳng còn. “Anh Lôi, mời anh dùng trà”. Ngô Bân càng nghĩ càng cảm thấy sợ, lập tức rót trà mời Lôi Tuấn. “Sĩ quan Ngô, thật sự không cần khách sáo vậy đâu”. Lôi Tuấn cười nhạt: “Bắc Vực sau này vẫn phải nhờ cậy quan hệ của anh và sĩ quan Hồ nhiều lắm”. “Điều này là đương nhiên, tôi sẽ dốc hết sức phối hợp ạ”, Ngô Bân kính cẩn đáp. “Ây dà, sĩ quan Ngô à…” Kim Bưu cười nói: “Đừng quá căng thẳng, anh Tuấn là đại ca thân thiết của tôi, gặp chuyện đã có tôi đây che chở cho anh”. “Rất cảm ơn ông chủ Kim”. “Việc nhỏ thôi mà”. Kim Bưu dứt lời, lại quay sang Lôi Tuấn: “À anh Tuấn, sao anh lại đi ở rể vậy?” “Cậu cứ coi như tôi muốn trải nghiệm cuộc sống đi!” “Không cần gì thật sao?” “Cậu cứ bớt chút thời gian tán gẫu với tôi là được rồi, tôi ở nhà họ Tần stress chết đi được, chán lắm”. “Cái này dễ ợt, tôi đưa anh đi khắp thành Hương Giang này, bao nhiêu người đẹp trong thành anh muốn chọn ai thì chọn”. “Ấy…” Lôi Tuấn cười nói: “Tôi có vợ rồi, không được đâu!” “Đào tiên có đẹp mấy ăn mãi cũng ngán mà!” “Ha ha ha ha… Tôi thấy vậy là được rồi…” Ở rể nhà họ Tần ba năm, lần đầu tiên Lôi Tuấn cười to sảng khoái như thế. Ngô Bân ngồi một bên càng ngượng không biết để đâu cho hết! Một người là đại gia giàu nhất thành phố, một người là điện chủ Thiên Vương Thần Điện trong tay hơn trăm ngàn quân lính. Hai người đàn ông đứng trên đỉnh chóp lại ăn nói chẳng khác nào phường lưu manh ngoài chợ! “Sĩ quan Ngô cứ yên tâm đi, mỗi khi ra ngoài vui chơi tôi sẽ dẫn anh theo”, Kim Bưu vừa cười vừa nói. “Hả…” “Thế nào? Không thích gái đẹp à?” “Tôi…” “Chỉ cần nói đi hay không thôi!” “Cảm ơn ông chủ Kim!” “Ha ha ha ha…” Ba người đàn ông thân phận cao quý bắt đầu cho phép mình thả lỏng bản thân. Bang! Cửa phòng khách đột ngột bị ngoại lực mở toang ra. Một giây sau, một cô nàng xinh đẹp mặc váy ngắn, dáng vẻ nhẹ nhàng khoan thai bước vào. Cô gái này trông chưa đến 20 tuổi, vóc dáng cao gầy, làn da mịn màng, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, tuổi tuy chưa lớn, nhưng cũng không còn vị thành niên, nhất là đôi chân dài ngà ngọc thẳng tắp không chút tì vết. Thiếu nữ chân dài xinh đẹp ngập tràn hơi thở thanh xuân, tay chống nạnh bĩu môi. “Haiiizzz, đàn ông đúng là chả tên nào ra hồn”. Cô gái đột nhiên mở miệng, giận dữ nhìn ba người trong phòng. “Xin lỗi ông chủ, cô chủ…” Một bảo vệ chạy ào đến, luôn miệng xin lỗi Kim Bưu. “Không sao, ra ngoài đi”. Kim Bưu khoát tay với bảo vệ, đợi bảo vệ đóng cửa phòng đi ra ngoài rồi lập tức xông lên kéo cô gái lại: “Điên à, có biết ai đang ở đây không hả? Đã hấp tấp còn hồ đồ!” “Bạn bè của anh ai chẳng như ai, chỉ toàn loại ngoài tiền ra chả có gì”. Cô gái vừa nói vừa giãy ra khỏi Kim Bưu, lắc eo bước đến trước mặt Lôi Tuấn, cười nói: “Ầy, nhìn cũng được đấy, mà lạ mặt quá, anh là cậu ấm nhà nào thế hả?” “Hồ đồ, không được hỗn láo với anh Tuấn như vậy”, Kim Bưu vội mắng. “Anh Tuấn?” Cô gái cười: “Hắn ta còn trẻ măng mà anh gọi hắn là anh à?” “Không biết thì đừng có nói, đây là vai vế”. “Hiếm lắm mới thấy anh kính trọng người ta như vậy, còn muốn dẫn người ta đi tìm gái?” “Khụ khụ…” Lôi Tuấn xấu hổ hỏi: “Bàn Tử, cô gái này là…” “Anh Tuấn xin đừng trách, đây là Kim Ngọc Đa, em gái của tôi”. “Kim Ngọc Đa? Tên này đúng là rất hợp với nhà họ Kim các cậu nhỉ”. Lôi Tuấn đứng lên cười nói: “Không ngờ Kim Bàn Tử cậu còn có người em gái xinh đẹp như vậy!” “Nếu anh Tuấn thích tôi tặng cho anh cũng được”. Kim Bưu bỗng nhiên đưa tay một cái, đẩy Kim Ngọc Đa ngã sang người Lôi Tuấn. Ngô Bân vội vàng tóm lại, chuyện này… sao kích thích dữ vậy? Lôi Tuấn cũng ngẩn ngơ cả người! “Bàn Tử, sao lại không biết xấu hổ như thế?”, Lôi Tuấn ngượng ngùng. “Là người một nhà thì không nên khách sáo, đúng không em rể?”, Kim Bưu cười hùa. “Em rể?” Lôi Tuấn và Kim Ngọc Đa đồng thời kêu lên. “Em nói này Kim Bàn Tử, em mới có 19 tuổi, sao lại nôn nóng gả em đi vậy hả?”, Kim Ngọc Đa bĩu môi bất mãn. “Người ta yêu thương em là được rồi!”, Kim Bưu đáp. “Đẹp trai thì cũng đẹp đó, nhưng em vừa mới gặp lần đầu thôi mà!” “Đầu tiên lên… à không, đầu tiên làm quen nhau trước đã, sau đó từ từ tìm hiểu”. Kim Bàn Tử suýt nữa buột miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]