Ân Tiểu Ly giả bộ tức giận bắt lấy Úy Y Nhi gãi ngứa:
- Tiểu nha đầu kia, nói ai mê mẩn?
- Là cô cô, là cô cô, Tiểu Ly cô cô vốn mê... A... Ngứa chết... Cô cô, ta sai rồi... A... Thả ra... A... Không chịu nổi...
Úy Y Nhi bị Ân Tiểu Ly gãi chết đi sống lại, rối rít xin tha. Ân Tiểu Ly hành Úy Y Nhi một lúc mới thả ra.
Ân Tiểu Ly hỏi:
- Y Nhi, ta hỏi ngươi, thật sự có cảm giác lạ với Trần công tử sao?
- Đúng vậy!
Úy Y Nhi đến bên bờ hòn đảo như đứng ở vực sâu, nàng hét to hướng vô tận hải mênh mông vô ngần.
Úy Y Nhi lẩm bẩm:
- Loại cảm giác này không phải vừa gặp đã thương, ta cũng không rõ ràng, như là...
- Cái này...
Ân Tiểu Ly định nói gì chợt phát hiện Trần Lạc, Úy Thiên Long xuất hiện ở đây từ khi nào.
Ân Tiểu Ly nghe Úy Thiên Long truyền âm:
- Tiểu Ly, tiểu Tiêu Du và Y Nhi có vài chuyện cần bàn, chúng ta tạm đi trước.
Ân Tiểu Ly gật đầu ngay, theo Úy Thiên Long rời đi.
Úy Y Nhi đứng bên mép đảo mặt hướng vô tận hải, nhắm mắt lại, giang hai tay nói:
- Biết không, Tiểu Ly cô cô?
- Cảm giác này rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt, như là từng quen nhau. Rất kỳ diệu, kỳ lạ. Ta luôn khó hiểu tại sao đột nhiên sinh ra cảm giác này với tiểu tử mặt trắng, chắc sẽ không là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232358/chuong-1308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.