Trần Lạc áo đỏ nói:
- Đám nhóc kia, vì ỉa mạo lão tử bỏ công chuẩn bị kỹ thật, việc nhà và sự đều đầy đủ.
Dường như Trần Lạc áo đỏ cảm thấy chéo chân hơi khó ngồi, dứt khoát gác chân lên bàn, vừa cắn hạt dưaa, đôi mắt sâu thẳm liếc mấy Trần Lạc.
Trần Lạc áo tím uống cạn ly rượu tỏ vẻ không phục:
- Nhãi con, ngươi nói ngược vai.
Trần Lạc áo trắng cười bất đắc dĩ nói:
- Không biết từ khi nào Trần Lạc ta được ưa thích như vậy, để đám nhóc các người chen chúc nhau giả mạo ta.
Cái gì gọi là thật giả khó phân? Chuyện xảy ra hiện tại là như thế. Nhìn mấy Trần Lạc này, dù là bản thân Trần Lạc cũng không phân rõ được. Các Trần Lạc không chỉ ngụy trang giống y như đúc, cách nói năng cũng không lệch một ly. Quan trọng là ai nấy da mặt dày, nói dối bắt chước giống y như thật. Đừng nói lấy giả tráo thật, thế này vốn không thể phân biệt thật và giả.
- Thật là giả, giả là thật, thú vị.
Trần Lạc áo lam nói:
- Hôm nay lão tử được mở rộng tầm mắt, nhưng vẫn câu cũ, giả không thành thật mà thật sẽ không thành giả. Tiểu Ly, Lâm lão không thể phân biệt được vậy thì để Tiểu Mạn Đà La làm đi.
- Được, ai sợ k?
Mấy Trần Lạc phóng đãng không kiêng dè, ngông cuồng tùy ý. Nhưng nói đến phóng đãng nhất thì là Trần Lạc áo đỏ.
Trần Lạc áo đỏ nằm trên ghế, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232346/chuong-1296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.