🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ví dụ mọi người biết ba pháp tắc thiên, địa, nhân có chín chín tám mươi mốt vương tọa, Ngưu Manh vấn đỉnh nhân chi pháp tắc đại la vương tọa. Lúc Ngưu Manh vấn đỉnh không lâu nhưng linh hồn, thân thể đã dung nhập vào pháp tắc, lực lượng căn nguyên cũng là pháp tắc.

Trừ ba pháp tắc thiên, địa, nhân có chín chín tám mươi mốt vương tọa ra còn một số vương tọa đặc biệt khác. Ví dụ tự nhiên vương tọa bảo vệ thiên nhiên, sinh mệnh vương tọa bảo vệ sinh mệnh, tử vong vương tọa bảo vệ cái chết, cửu thiên vương tọa bảo vệ pháp tắc cửu thiên, địa ngục vương tọa bảo vệ địa ngục, thâm uyên vương tọa bảo vệ thâm uyên. Vu yêu vương tọa là một vương tọa thường thấy nhất trong thâm uyên vương tọa.

Những vương tọa này có lẽ không thể thật sự chúa tể pháp tắc nhưng lực lượng căn nguyên đến từ pháp tắc. Lực lượng pháp tắc cường đại, đừng nói Hành Giả bình thường, dù là Địa Vu, Thiên Vu cũng không dám lỗ mãng. Nên Ngưu Manh mới dám mấy lần chống đối Vĩnh Hằng Quốc Độ, vì gã là Đại La Vương Tọa, Vĩnh Hằng Quốc Độ không dám tùy tiện đụng vào hắn.

Trần Lạc không nói, Úy Y Nhi hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Tiểu tử mặt trắng, sợ chưa? Ai kêu ngươi lúc nhỏ vênh váo đánh người này giết người kia, giờ sợ chưa? Người lúc trước bị ngươi ăn hiếp đã vấn đỉnh vương tọa, để xem sau này ngươi còn dám kiêu ngạo không?

Trần Lạc cười nói:

- Chỉ là một ít tiểu vương tọa không ra gì, lúc ở nhà chúng ta đại gia đánh cả Thiên Vương, Địa Vương, đừng nói cái gì tự nhiên vương tọa và vu yêu vương tọa.

- Lại còn đánh cả Thiên Vương, Địa Vương, hừ hừ. Tiểu tử mặt trắng, ngươi cứ việc thổi phồng, đừng để lúc đó thấy tự nhiên vương tọa Vũ Hóa Phi, vu yêu vương tọa Phương Thiếu Khanh sợ tè ra quần.

- Ha ha ha ha ha ha!

Trần Lạc cười phá lên, nâng ly uống cạn rượu.

Trần Lạc vỗ vai Úy Y Nhi, cười nói:

- Tiểu nha đầu, không nói gạt nàng, thiên nhiên chi mẫu, thâm uyên chi mẫu cũng có quan hệ với gia. Tiểu cô nương nói xem gia sẽ sợ tự nhiên vương tọa, vu yêu vương tọa gì đó sao?

Lại nữa.

Nghe Trần Lạc nói, Kim lão rùngm ình, khóe môi co giật.

Đám huynh đệ của Ngưu Manh da đầu tê dại thầm nghĩ:

- Không biết bạn thân từ nhỏ của Ngưu Manh ca ca bản lĩnh bao nhiêu nhưng công phu nói phét thật thần.

- Khoác đi, cứ khoác lác tiếp, ngươi không khoác lác sẽ chết sao? Lúc trước nói có duyên nhân quả với thần ma cổ xưa, gian díu với Bàn Cổ Nữ Đế, bị Nữ Oa nương nương theo đuổi ngươi. Giờ còn bảo thiên nhiên chi mẫu, thâm uyên chi mẫu cũng có quan hệ với ngươi. Tiểu tử mặt trắng, ngươi còn dám khoác lác nhiều hơn nữa không?

Đám huynh đệ của Ngưu Manh nghe Úy Y Nhi nói thì trợn tròn mắt, hóa đá. Cứ tưởng bạn thân từ nhỏ của Ngưu Manh ca ca có quan hệ với thiên nhiên chi mẫu, thâm uyên chi mẫu cũng thì thôi, không ngờ còn khoe với tiểu cô nương là có duyên nhân quả với thần ma cổ xưa, gian díu với Bàn Cổ Nữ Đế. Má ơi, đó là Bàn Cổ Nữ Đế người thứ nhất hủy thiên diệt địa trong hoàn vũ. Tiểu tử mặt trắng còn nói gì nữa? Nữ Oa nương nương theo đuổi ngược hắn? Đó là Nhân Mẫu Nữ Oa nương nương!

Nếu tiểu tử mặt trắng không phải bạn thân từ nhỏ của Ngưu Manh đại ca bọn họ thì đám huynh đệ đã xông lên hội đồng hắn. Tiểu tử này nói khoác không biên giới.

Kim lão, Úy Y Nhi, đám huynh đệ của Ngưu Manh đều cảm thấy tiểu tử mặt trắng khoác lác quá mức. Bọn họ cho rằng nam nhân bình thường bốc hét một chút cũng không sao, ai chẳng có lòng hư vinh? Nhưng khoác lác một vừa hai phải, không thể thổi phồng quá đáng. Tiểu tử này nào là thần ma cổ xưa, nào là Nữ Oa, Nữ Đế, quá càn rỡ.

Bọn họ như thế nhưng Ngưu Manh không có phản ứng gì đặc biệt, đương nhiên không phải gã tin lời Trần Lạc, cũng không phải không tin. Đối với Ngưu Manh có tin hay không chẳng quan trọng, được gặp bạn từ nhỏ đã đủ làm gã siêu kích động, Trần Lạc nói gì không quan trọng.

Mấy người trò chuyện đang vui chợt đám người Ngưu Manh, Kim lão phát hiện điều gì, giương mắt nhìn. Một chiếc thuyền lớn lướt nhanh qua bên này, trên chiếc thuyền xa hao trêo cờ xí thuộc thuyền Vĩnh Hằng Quốc Độ. Nhìn kỹ đám người đứng trên sàn tàu toàn là danh nhân Vĩnh Hằng Quốc Độ.

Có Vĩnh Hằng mười tiểu vương tọa, có Tuyết Tàng Tà, Mộ Thiên Cương, chủ Thiên Khải, mấy thống lĩnh Vĩnh Hằng Quốc Độ. Có ba người đứng trước mặt bọn họ, môt người là tinh thần vương tọa Diệp Vô Trần.

Diệp Vô Trần đứng trên sàn tàu ngọc thụ lâm phong, ngôi sao nhạt điểm xuyết quanh thân gã hư vô mờ mịt. Một nam nhân áo trắng đứng cạnh Diệp Vô Trần, nam nhân cười tủm tỉm, người tỏa ra ánh sáng tường thụy, là thái tử Kỳ Lân Thác Bạt Vũ Phi. Có một nam nhân nữa, mặc ngọc y hoa lệ, khí vũ hiên ngang, cầm quạt lông, người tỏa ánh sáng nhiều màu, như âm dương giao hợp, ngũ hành chuyển động.

- Vũ Hóa Phi!

Ngưu Manh nhận ra Vũ Hóa Phi ngay, biểu tình trầm trọng.

- Đại ca!

Đám huynh đệ của Ngưu Manh thấy người Vĩnh Hằng Quốc Độ lập tức vận chuyển căn nguyên, rút vũ khí ra. Bọn họ đi theo Ngưu Manh đông chinh tây phạt, bò ra từ xương máu, khí thế bùng nổ rất là hùng hổ, lưu manh.

Ngưu Manh lắc đầu ra hiệu bọn họ đừng lỗ mãng.

Úy Y Nhi kêu lên:

- Oa, thật sự là Vũ Hóa Phi tự nhiên vương tọa, chắc không phải hắn tìm ngươi tính sổ đi?

Úy Y Nhi thích xem náo nhiệt, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Úy Y Nhi cứ nghĩ Trần Lạc thấy Ngưu Manh sẽ vô cùng căng thẳng, dù sao lúc ở quê tiểu tử mặt trắng ăn hiếp người ta. Bây giờ Vũ Hóa Phi đã là nhân vật trung tâm Vĩnh Hằng Quốc Độ, càng là tự nhiên vương tọa nổi tiếng nhất vô tận hải trăm năm gần đây, xưa đâu bằng nay. Cái gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, quân tử báo thù mười năm không muộn. Rõ ràng Vũ Hóa Phi hướng về tiểu tử mặt trắng.

Khiến Trần Lạc khó hiểu là Đại La Vương Tọa biểu tình trầm trọng đứng dậy, tiểu tử mặt trắng vẫn ngồi chéo chân, nghiêng đầu nhấp rượu, không thèm quan tâm.

Úy Y Nhi nhắc nhở:

- Này tiểu tử mặt trắng, không không thấy sao? Vũ Hóa Phi đến.

- La lối cái gì, ta không mù.

Trần Lạc ngước lên liếc mắt nhìn một cái, cười nói:

- Vũ Hóa Phi không thay đổi nhiều so với lúc ở nhà, toát ra tự nhiên chi tức rất tinh thuần, mênh mông, không uổng là người vấn đỉnh tự nhiên vương tọa, lợi hại.

- Tiểu tử mặt trắng, ngươi còn cười được?

Tiểu tử mặt trắng không nhìn thấu tiểu tử này thật sự không sợ hay làm bộ bình tĩnh. Kim lão nhìn phản ứng của Trần Lạc cũng lấy làm lạ.

Thuyền to chưa bắt kịp Vũ Hóa Phi đã không nín được bay tới.

- Trần Lạc! Quả nhiên là ngươi!

Vũ Hóa Phi đứng trong không trung hắc ám, khuôn mặt đẹp trai cảm xúc phức tạp. Có tức giận, có ngạc nhiên khó tin, có do dự không nắm chắc, có nỗi sợ tràn đầy.

Trần Lạc mỉm cười chào:

- Vũ Hóa Phi, lâu không gặp.

Trần Lạc thân thiết như gặp bằng hữu cũ:

- Nghe nói ngươi sống rất tốt trong vô tận hải?

Vũ Hóa Phi không trả lời, chỉ nhìn Trần Lạc chằm chằm. Hai tay chắp sau lưng siết chặt lại thả lỏng, lặp lại vài lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.