Nghịch thiên mà đi? Ai dám nghịch thiên?
Vô tận hải trải qua ức vạn năm, người nghịch thiên mà đi đều chết thê thảm. Lạc gia không chỉ năm lần bảy lượt nghịch thiên còn chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến chiến với ông trời? Cái này...
Lạc gia còn mắng Nữ Vu nương nương? Lạc gia to gan quá mức, lại cướp luôn đồ của Nữ Vu nương nương? Đây đúng là...
Ông trời là ai? Là vật khổng lồ trong các thần, là lão gia tử.
Nữ Vu là ai? Đây chính là người chúa tể vận mệnh pháp tắc.
Trời!
Ai dám làm vậy?
Lạc gia rốt cuộc là ai?
Úy Y Nhi nóng ruột nóng gan hỏi dồn:
- Tiểu tử mặt trắng, mau cho ta biết Lạc gia là ai đi? Trời, thế giới quê hương các ngươi có người khủng bố vậy sao?
Úy Y Nhi rất tò mò Lạc gia mà thái tử Kỳ Lân nói, rất muốn thấy người dám khiêu chiến với ông trời, cướp đồ của Nữ Vu nương nương là thần thánh phương nào.
Trần Lạc luôn im lặng rốt cuộc lên tiếng, nhưng hắn không trả lời Úy Y Nhi mà chỉ vào thái tử Kỳ Lân.
Trần Lạc quát:
- Nói xong chưa?
Trần Lạc không nhịn nữa, hắn không thích bị người gợi chuyện đâm thọc.
Trần Lạc lớn tiếng làm mọi người sửng sốt. Bọn họ cho rằng tiểu tử mặt trắng dù là duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư, lực lượng kỳ dị chí cường nhưng thái tử Kỳ Lân dù gì là siêu sao trong vô tận hải, là hậu duệ thần ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232309/chuong-1259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.