🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghịch thiên mà đi? Ai dám nghịch thiên?

Vô tận hải trải qua ức vạn năm, người nghịch thiên mà đi đều chết thê thảm. Lạc gia không chỉ năm lần bảy lượt nghịch thiên còn chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến chiến với ông trời? Cái này...

Lạc gia còn mắng Nữ Vu nương nương? Lạc gia to gan quá mức, lại cướp luôn đồ của Nữ Vu nương nương? Đây đúng là...

Ông trời là ai? Là vật khổng lồ trong các thần, là lão gia tử.

Nữ Vu là ai? Đây chính là người chúa tể vận mệnh pháp tắc.

Trời!

Ai dám làm vậy?

Lạc gia rốt cuộc là ai?

Úy Y Nhi nóng ruột nóng gan hỏi dồn:

- Tiểu tử mặt trắng, mau cho ta biết Lạc gia là ai đi? Trời, thế giới quê hương các ngươi có người khủng bố vậy sao?

Úy Y Nhi rất tò mò Lạc gia mà thái tử Kỳ Lân nói, rất muốn thấy người dám khiêu chiến với ông trời, cướp đồ của Nữ Vu nương nương là thần thánh phương nào.

Trần Lạc luôn im lặng rốt cuộc lên tiếng, nhưng hắn không trả lời Úy Y Nhi mà chỉ vào thái tử Kỳ Lân.

Trần Lạc quát:

- Nói xong chưa?

Trần Lạc không nhịn nữa, hắn không thích bị người gợi chuyện đâm thọc.

Trần Lạc lớn tiếng làm mọi người sửng sốt. Bọn họ cho rằng tiểu tử mặt trắng dù là duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư, lực lượng kỳ dị chí cường nhưng thái tử Kỳ Lân dù gì là siêu sao trong vô tận hải, là hậu duệ thần ma huyết mạch tinh thuần. Nghe nói thái tử Kỳ Lân phất tay tiêu diệt lão thượng nhân trong nhân bảng chỉ một giây, có thể tưởng tượng thực lực của Thác Bạt Vũ Phi khủng khiếp cỡ nào.

Tiểu tử mặt trắng dám lớn tiếng la thái tử Kỳ Lân trước mắt bao người. Diệp Vô Trần vấn đỉnh tinh chi vương tọa còn hết sức cung kính với thái tử Kỳ Lân, Mạc Vấn Thiên ngông cuồng không ai bì nổi đối diện thái tử Kỳ Lân nhục nhã đều không dám nói nhiều. Tiểu tử mặt trắng dựa vào cái gì?

Mọi người cho rằng thái tử Kỳ Lân sẽ ra tay dạy tiểu tử mặt trắng một bài học, nhưng bọn họ bất ngờ là gã không làm vậy.

Thái tử Kỳ Lân chẳng những không xuống tay, còn cười tươi nói:

- Sớm nghe tiếng Lạc gia vui thiên hạ hoan, vui cười giận mắng cười đùa. Lạc gia giận thiên hạ khóc, ngông cuồng bá đạo giận ngập trời. Hôm nay thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Là sao?

Mọi người không hiểu thái tử Kỳ Lân nói gì, không biết tại sao gã nói mấy lời đó với tiểu tử mặt trắng. Khoan, Lạc gia vui? Lạc gia giận? Không... Không lẽ thái tử Kỳ Lân nói Lạc gia giết ba mươi sáu đại năng chuyển thế, dám khiêu chiến với ông trời, dám cướp đồ của Nữ Vu là tiểu tử mặt trắng?

Không... Không thể nào.

Úy Y Nhi chợt nhận ra điều này, nhưng nàng không tin nổi, kinh ngạc hỏi:

- Tiểu... Tiểu tử mặt trắng... Ngươi... Thái tử... Nói... Ngươi sẽ không... Trời, không thể nào!

Úy Y Nhi, mọi người đều thấy khó tin. Thái tử Kỳ Lân chắp tay, dùng giọng điệu kính trọng nói một câu làm mọi người rớt tròng mắt.

- Hôm nay có thể kết bạn với Lạc gia là may mắn ba đời của Thác Bạt Vũ Phi, hạnh ngộ hạnh ngộ.

Nếu vừa rồi còn có người nghi ngờ thì khi Thác Bạt Vũ Phi chắp tay tự xưng tên với tiểu tử mặt trắng, không còn ai nghi ngờ nữa. Nhưng bọn họ không ngờ rằng tiểu tử mặt trắng bề ngoài bình thường chẳng những lực lượng kỳ dị chí cường, duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư còn có quá khứ khủng bố điên cuồng như vậy.

Chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến với ông trời, cướp đồ của Nữ Vu nương nương còn dám xuất hiện trong đảo Vận Mệnh.

- Tiểu tử mặt trắng ngươi... Ngươi thật sự... Là Lạc gia đó?

Khi Úy Y Nhi biết Trần Lạc chính là Lạc gia thì ngây người. Úy Y Nhi đi chung thuyền với Trần Lạc gần một năm, nhiều ít hiểu hắn. Xem cách nói năng của tiểu tử mặt trắng và thường thức vô tri, thái độ tùy ý, tính cách hờ hững, Úy Y Nhi xem Trần Lạc là nhà giàu mới nổi.

Đúng vậy, nhà giàu mới nổi.

Kim lão cũng nghĩ vậy. Dù bọn họ biết tiểu tử này lực lượng kỳ dị, dù bọn họ biết tiểu tử này là duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư thì Úy Y Nhi, Kim lão vẫn cho rằng tên này là nhà giàu mới nổi. Một, tiểu tử này không có phong độ đại năng chuyển thế. Hai, cách nói năng của tên này rất tùy ý, không có khí chất công tử đại gia tộc. Thứ ba, tiểu tử này vô tri, hầu như không biết gì. Người như vậy nếu không phải nhà giàu mới nổi siêu may mắn thì là gì?

Kim lão, Úy Y Nhi không ngờ rằng tiểu tử này muốn phong độ không có phong độ, muốn khí chất không có khí chất, muốn kinh nghiệm không có kịnh nghiệm, không hiểu gì lại có quá khứ huy hoàng đến vậy. Hắn không chỉ giết ba mươi sáu đại năng chuyển thế, chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến với ông trời, còn cướp đồ của Nữ Vu nương nương, trời!

Úy Y Nhi sắp tan vỡ, đầu óc trống rỗng. Kim lão ngạc nhiên hóa đá. Lúc này Kim lão mới hiểu tại sao vừa nãy Mạc Vấn Thiên dùng ánh mắt sợ hãi nhìn tiểu tử mặt trắng, lão đã hiểu, hiểu rồi.

Vang tiếng nổ điếc tai.

Mạc Vấn Thiên không nhịn được nữa, gã bùng nổ. Ánh sáng tím như lửa cháy hừng hực trong hư không hắc ám. Lửa tím khí thế kinh người, như hoàng giả trong cõi người. Thoáng chốc thánh ca vang lên, trang nghiêm túc mục, thần thánh lại quang minh.

Thái tử Kỳ Lân hít sâu, nói:

- Đây là nhân chi thánh ca.

Giọng điệu thái tử Kỳ Lân phức tạp:

- Mạc Vấn Thiên, bây giờ ta tin ngươi là chân mệnh hướng về, là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng, rất lợi hại.

Mạc Vấn Thiên phớt lờ thái tử Kỳ Lân, gã nhìn Trần Lạc chằm chằm, nghiến răng ken két:

- Trần Lạc!

Trần Lạc nhướng mày, hắn biết chuyện không ổn.

Trần Lạc quát to:

- Mạc Vấn Thiên, ngươi chắc chắn muốn đánh với ta sao?

Nếu có thể thì Trần Lạc không muốn đánh nhau với Mạc Vấn Thiên, vì tên này có Nữ Vu che chở, không dễ giết. Giết vài lần mà Mạc Vấn Thiên không chết, Trần Lạc thấy ngán.

Trần Lạc như thế, Mạc Vấn Thiên cũng đồng cảm.

Nếu được thì Mạc Vấn Thiên không muốn đánh với Trần Lạc chút nào. Trần Lạc ngán vì đánh gã hoài, Mạc Vấn Thiên thì bị hắn đánh để lại bóng ma tâm lý. Lúc trong thế giới Vân Đoan mỗi lần đánh nhau với Trần Lạc đều khiến Mạc Vấn Thiên trả giá cực đắt, tinh thần bị đả kích, tự tôn tan nát, mặt mũi mất sạch.

Mặc dù mỗi lần Mạc Vấn Thiên sẽ sống lại nhưng phải chịu đựng đau đớn hành hạ cỡ nào thì chỉ mình gã biết. Mỗi lần sống lại Mạc Vấn Thiên sẽ nuôi dưỡng tinh thần, phục hồi tự tin, kiếm Trần Lạc lấy lại những gì đã mất. Nhưng... Kết quả rất tàn nhẫn. Chờ đợi Mạc Vấn Thiên là một vòng tinh thần bị đả kích, tự tôn tan nát, mặt mũi mất sạch mới.

Mạc Vấn Thiên lại nuôi dưỡng tinh thần, phục hồi tự tin tìm Trần Lạc báo thù, bị giết, tinh thần bị đả kích, tự tôn tan nát. Mạc Vấn Thiên lại nuôi dưỡng tinh thần, phục hồi tự tin tìm Trần Lạc báo thù... Lại bị đánh...

Cứ thế Mạc Vấn Thiên ở trong thế giới Vân Đoan chỉ làm ba việc là không phục bị đánh, bế quan nuôi dưỡng tinh thần, báo thù bị đánh, lại bế quan, gã rơi vào vòng luân hồi bị đánh. Cho nên sau khi trọng sinh, sâu trong lòng Mạc Vấn Thiên không thể xóa nhòa bóng ma Trần Lạc để lại. Nói thật là Trần Lạc đánh Mạc Vấn Thiên đến ngán, gã bị đánh cũng rất mệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.