🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cùng với tiếng rống của Phong Hiên Vũ, đám người thấy màng tai ù đặc, đầu váng mắt hoa, linh hồn bị tiếng rống làm run rẩy sợ hãi, cơ thể quỳ xuống đất. Người tu vi yếu xỉu tại chỗ, một số Hành Giả bị chấn miệng mũi chảy máu. Mấy Ngọc Hoành lão gia tử bị chấn mặt trắng bệch.

Điều này khiến người kinh thán Phong Hiên Vũ cường đại. Đây mới chỉ là tiếng rống, dao động thanh âm thế nhưng hù sợ một đám người, không ai chịu nổi. Ngọc Hoành lão gia tử suy đoán nếu lão bị uy danh này bao phủ sẽ miệng mũi trào máu.

Phong Hiên Vũ không uổng là dòng chính vương tọa, truyền thừa lực lượng Như Ý vương tọa đúng là đáng sợ.

Mấy Ngọc Hoành lão gia tử chưa phản ứng lại từ nỗi hãi hùng, khi bọn họ nhìn Trần Lạc thì giật mình không tin nổi vào mắt mình. Tiểu tử mặt trắng đứng yên không nhúc nhích, không thấy có lực lượng nào phát tán. Uy danh tiếng rống của Phong Hiên Vũ không chút ảnh hưởng đến hắn.

Không thể nào!

Mới rồi tiếng rống của Phong Hiên Vũ bao phủ hắn, sao có thể không bị ảnh hưởng?

Ngọc Hoành lão gia tử đã kiến thức sự bí ẩn, kỳ lạ của Trần Lạc từ trước, nhưng bọn họ không có khái niệm cụ thể, không biết hắn bí ẩn, kỳ dị tới mức nào. Giờ thấy Trần Lạc hoàn toàn không bị tiếng rống của Phong Hiên Vũ ảnh hưởng, Ngọc Hoành lão gia tử đầu óc trống rỗng.

Ngọc Hoành lão gia tử biết trước Trần Lạc bí hiểm còn như vậy thì càng không nói đến những người khác. Vân Trung Nguyệt biết một người có tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, là duyên kiếp trước với Bà Sa tiểu thư đương nhiên không giống bình thường. Nhưng biết thì biết, Vân Trung Nguyệt cho rằng có siêu phàm mấy cũng không thể không bị tiếng gầm của Phong Hiên Vũ ảnh hưởng, nhất là gã không hề cảm ứng được chút lực lượng trên người hắn.

Nói đến giật mình thì Phong Hiên Vũ hoảng sợ nhiều nhất, gã biết rõ uy lực tiếng rống đó dù là chân nhân tu luyện ra căn nguyên bản thủy cũng không chịu nổi, tại sao tiểu tử mặt trắng không bị ảnh hưởng?

Không ai biết, không hiểu nổi, không dám tin.

Trần Lạc cười khinh thường nói:

- Có tiếng rống đe dọa cò con này cũng muốn chấn nhiếp lão tử?

Trần Lạc thật sự khinh thường, không thèm để vào mắt.

Trần Lạc cười nói:

- Hôm nay lão tử cho ngươi kiến thức cái gì gọi là đe dọa thật sự, quỳ xuống.

Giọng Trần Lạc bình thường, ngữ điệu hay cách nói chuyện nhẹ nhàng như bằng hữu thân thiết trò chuyện với nhau. Đám người chưa cảm ứng được uy danh dao động, nhưng khiến người trố mắt líu lưỡi là tiểu tử mặt trắng nói hai chữ quỳ xuống xong Như Ý tiểu vương gia lông tóc dựng đứng, miệng mũi trào máu, người run run. Không chỉ thế, Như Ý tiểu vương gia quỳ xuống đất.

Lặng yên như chết.

Không ai dám nói một câu, không dám thở mạnh. Mọi người xoe tròn mắt, trong mắt tràn ngập kinh hoàng.

Cảnh tượng này quá kỳ dị, rất kinh dị. Chưa ai từng thấy chỉ một câu bình thường, không ẩn chứa lực lượng gì lại chấn một người miệng mũi trào máu. Nếu chỉ là người bình thường thì không sao, cố tình người bị chấn nhiếp là Như Ý tiểu vương gia Phong Hiên Vũ.

Phong Hiên Vũ là dòng chính như ý vương tọa, căn nguyên của gã chứa lực lượng như ý vương tọa.

Hiện giờ Phong Hiên Vũ bị một thanh âm vô cùng bình thường chấn nhiếp miệng mũi trào máu quỳ dưới đất.

Nếu không thấy tận mắt thì không ai dám tin điều này là sự thật.

Phong Hiên Vũ kinh hoàng, hoảng sợ nhìn Trần Lạc, gã gầm lên:

- Ngươi...!

Ánh sáng rực rỡ bừng lên trong bàn tay Phong Hiên Vũ, một tòa bảo tháp xuất hiện. Bảo tháp như tia chớp kinh thế, như cơn gió lồng lộng, như một bảo tháp ngọn núi đơn độc trong thế giới đầy sấm chớp.

Vân Trung Nguyệt kêu lên:

- Từ Thanh Thất Tuyệt tháp!

Vân Trung Nguyệt là người Vĩnh Hằng Quốc Độ, khá hiểu biết về Phong Hiên Vũ, biết gã có một trọng bảo tên là Từ Thanh Thất Tuyệt tháp. Nghe đồn trọng bảo này do chính tay Như Ý Lão Vương gia luyện chế, Vân Trung Nguyệt còn chính mắt thấy Phong Hiên Vũ dựa vào Từ Thanh Thất Tuyệt tháp tiêu diệt chân nhân dễ như giết heo giết chó.

Từ Thanh Thất Tuyệt tháp ầm ầm đáp xuống. Tiểu tử mặt trắng không né tránh, người hắn vẫn không có dao động lực lượng gì. Tiểu tử mặt trắng giơ tay chộp, Từ Thanh Thất Tuyệt tháp dễ dàng bị hắn cầm lấy.

Không thể nào!

Đây là bảo bối Như Ý Lão Vương gia tự tay luyện chế, tuy rằng không phải thần binh lợi khí nhưng tuyệt đối không thể bị người ta một bàn tay bắt giữ được.

- Thứ này không tệ.

Trần Lạc ngắm nghía Từ Thanh Thất Tuyệt tháp, cười nói:

- Nhưng chỉ có thế, đối với lão tử không khác gì rác rưởi.

Vân Trung Nguyệt còn chưa phản ứng lại thì thấy cảnh làm da đầu gã tê dại, linh hồn run rẩy. Tiểu tử mặt trắng tùy tay nắn, một chuỗi tiếng nổ giòn vang. Từ Thanh Thất Tuyệt tháp bị tiểu tử mặt trắng nặn thành cục.

Đây là bảo bối Như Ý Lão Vương gia tự tay luyện chế, trọng bảo có thể dễ dàn tiêu diệt chân nhân.

Sao có thể như vậy?

Vân Trung Nguyệt giật mình kinh hoàng, nín thở như thấy quỷ thần khủng bố, người thụt lùi ra sau. Mộc Kỳ thành chủ, đại chưởng quầy cũng giống gã. Úy Y Nhi há hốc mồm muốn nói gì nhưng không nói nên lời.

Trần Lạc túy tay ném đống Từ Thanh Thất Tuyệt tháp vặn vẹo biến hình tới trước mặt Phong Hiên Vũ.

Phong Hiên Vũ quỳ dưới đất, lông tóc dựng đứng, mặt trắng bệch, miệng chảy máu. Trong lòng Phong Hiên Vũ kinh khủng, sợ hãi, tức giận vô cùng. Phong Hiên Vũ là tiểu vương gia của Như Ý Phong gia, từ ngày gã sinh ra đã hưởng thụ thân phận vô cùng cao quý, cộng thêm Như Ý Lão Vương gia yêu chiều, trong vô tận hải tuy không dám nói kêu mưa gọi gió nhưng tuyệt đối không người dám chọc vào gã. Phong Hiên Vũ chưa bao giờ chịu nhục nhã lớn như vậy.

Phong Hiên Vũ tức điên:

- A! Đồ chó chết đê tiện, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn!

Phong Hiên Vũ đánh mất lý trí, gã liều mạng vận chuyển căn nguyên, lực lượng dâng trào bùng nổ xen lẫn uy lực như ý vương tọa không gì sánh bằng. Mọi người nhìn ra được Phong Hiên Vũ đang liều mạng, làm mình bị thương cũng quyết giết tiểu tử mặt trắng. Nhưng Phong Hiên Vũ vừa đứng dậy thì tiểu tử mặt trắng áo lam sải bước xông lên bóp cổ gã đè chặt xuống đất.

- Ranh con, truyền thừa chút lực lượng vương tọa từ chỗ lão tổ tông của ngươi thì ảo tưởng diễu võ dương oai trước mặt lão tử sao?

Trần Lạc siết tay, lực lượng quanh thân Phong Hiên Vũ tan tác, người đổ máu xỉu tại chỗ.

Tên mập trung niên thấy cảnh này ovọi nâng ra Như Ý Lão Vương gia:

- Ngươi... Nếu biết điều thì thả tiểu vương gia nhà chúng ta ra, không thì...

Nhưng tên mập trung niên mới hét lên chợt thấy chóng mặt, khi phản ứng lại đã bị Trần Lạc bóp cổ.

- Không thì sao?

Tên mập trung niên sợ hãi run cầm cpậ, không dám nói gì nữa.

Không chỉ tên mập trung niên, mọi người có mặt vào lúc này không ai dám ra tiếng. Người rống một tiếng chấn Phong Hiên Vũ miệng mũi trào máu, tùy tay nặn Từ Thanh Thất Tuyệt tháp do Như Ý Lão Vương gia tự mình luyện chế thành đống sắt vụn, ai dám nói gì hắn? Lúc trước mọi người cảm thấy tiểu tử mặt trắng bình thường không có gì lạ, chẳng có điểm nào đặc biệt. Một số người trực giác tiểu tử mặt trắng không tầm thường nhưng không ngờ hắn sẽ kỳ dị, hung tàn đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.