🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đại chưởng quầy, Mộc Kỳ thành chủ trông thấy Vân Trung Nguyệt thì lộ biểu tình sửng sốt, rất ngạc nhiên, không ngờ gã nhanh chân vậy.

Úy Y Nhi thấy Trần Lạc liền chạy tới kéo tay Trần Lạc:

- Tiểu tử mặt trắng, rốt cuộc tìm được ngươi!

Úy Y Nhi chất vấn:

- Hôm qua ngươi mang Bà Sa tỷ tỷ chạy đi đâu? Có biết hại ta tìm vất vả không?

Tiểu cô nương nói một tràng làm Trần Lạc không hiểu ra sao, hắn cười nói:

- Tiểu cô nương đừng làm như quen thân lắm, hai ta không biết nhau.

- Ai nói không quen? Hôm qua chúng ta còn gặp mặt, nhanh vậy đã quên ta? Nam nhân quả nhiên không phải thứ tốt.

Trần Lạc câm nín, hắn chưa làm gì đã bị chụp mũ là không phải thứ tốt.

- Này, sao chỉ có mình ngươi? Bà Sa tỷ tỷ đâu?

- Không biết.

- Cái gì gọi là không biết? Hôm qua ngươi mang Bà Sa tỷ tỷ đi, sao có thể không biết?

Trần Lạc nhức đầu, dù hắn có ấn tượng không tệ với tiểu cô nương nhưng chỉ vẻn vẹn như thế, hắn không muốn bị tiểu cô nương bám dính. Lại có hai người bay tới, một thanh niên, một tên mập trung niên.

Trần Lạc không biết hai người này, nhưng Vân Trung Nguyệt, Mộc Kỳ thành chủ, đại chưởng quầy Thiên Khải thương các khi trông thấy thanh niên thì biến sắc mặt.

- A, náo nhiệt thật.

Thanh niên mỉm cười nói:

- Vân huynh, đã lâu không gặp.

- Sớm nghe nói Như Ý tiểu vương gia đến Quảng Lăng thành, cứ tưởng chỉ là tin đồn không ngờ là thật. Như Ý tiểu vương gia, lâu không gặp.

Vân Trung Nguyệt đến từ gia tộc Lang gia, gia tộc của gã cũng là gia tộc vương tọa, nhưng Vân Trung Nguyệt không phải dòng chính trong gia tộc, không xứng là tiểu vương gia, thân phận và địa vị không bằng Phong Hiên Vũ.

Đại chưởng quầy cũng chào Phong Hiên Vũ, tô nxưng một tiếng Như Ý tiểu vương gia. Mộc Kỳ thành chủ cũng chào nhưng chỉ kêu Phong công tử. Tính gia thế có lẽ Mộc Kỳ thành chủ không bằng gia tộc vương tọa của Phong Hiên Vũ, nhưng nàng là thành chủ quảng Lăng thành, thân phận địa vị không thấp hơn cái danh ảo Như Ý tiểu vương gia.

Phong Hiên Vũ cười tủm tỉm nhìn Trần Lạc, mắt bắn ra tia sáng như muốn nhìn thấu hắn, càng nhìn gã càng ngạc nhiên, khó hiểu.

Phong Hiên Vũ cười hỏi:

- Chắc vị này chính là Trần công tử?

Trần Lạc không biết Phong Hiên Vũ, hắn gật đầu xem như chào.

Úy Y Nhi nhắc nhở:

- Tiểu tử mặt trắng, có biết hắn là ai không? Đừng gật đầu bậy.

- Không biết.

- Ngươi còn nhớ hôm qua trong yến hội đã đánh Phong Ngọc La không? Người ta là Phong Ngọc La kêu giúp đỡ đến định xử ngươi.

Trần Lạc khá là bất ngờ:

- A?

Tên mập trung niên đi bên cạnh Phong Hiên Vũ thấy Úy Y Nhi không tôn trọng tiểu vương gia thì tức giận quát:

- Càn rỡ! Dã nha đầu từ đâu đến? To gan lỗ mãng trước mặt Như Ý tiểu vương gia chúng ta, muốn ăn đòn sao!

Tên mập trung niên rất dữ.

Úy Y Nhi càng dữ hơn gã, chỉ vào mũi gã mắng:

- Mập ú, nói ai là dã nha đầu?

Tên mập trung niên nét mặt sâ sầm, định đánh người. Mộc Kỳ thành chủ, đại chưởng quầy che chở Úy Y Nhi.

Mộc Kỳ thành chủ nghiêm túc nói:

- Nơ ianỳ là Quảng Lăng thành, xin các hạ tự trọng.

Đại chưởng quầy khó chịu nói:

- Các hạ dù gì là người Như Ý Phong gia, sao so đo với một tiểu cô nương? Đồn ra ngoài không sợ bị người cười sao?

- Các ngươi...

Tên mập trung niên định cãi lại nhưng Phong Hiên Vũ phất tay ngăn cản.

Lại có mấy người lao tới, chính là bảy, tám Ngọc Hoành lão gia tử. Mấy lão gia tử tổng thấy Đồ Khai Nguyên thì giật mình, nhìn thấy Trần Lạc thì vẻ mặt kinh ngạc biến thành căng thẳng. Một đội hai, ba mươi người rầm rộ lao tới, chính là người Phong gia tộc Quảng Lăng thành. Rất nhanh lại một đội trăm người lao tới, đi đầu là Phong Ngọc La. Đám người phía sau là thuộc hạ của Phong Ngọc La, có Phong Ngọc Thiềm, Hứa Phi.

Phong Ngọc La trông thấy Trần Lạc thì tức giận quát:

- Chính là hắn!

Phong Ngọc La tỏ rõ cực kỳ tức giận.

Phải nói Phong Ngọc La là công tử số một, số hai trong Quảng Lăng thành, muốn gia thế có gia thế, muốn thế lực có thế lực, muốn tu vi có tu vi, có sĩ diện. Như Phong Ngọc La nói, gã từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh, nhưng hôm qua trong thọ yến bị một tiểu tử mặt trắng đánh gục. Đối với Phong Ngọc La hoành hành lâu năm trong Quảng Lăng thành là nỗi nhục to lớn không thể tả, gã nhìn Trần Lạc không tức giận mới lạ.

Nhưng dù Phong Ngọc La có giận cách mấy nếu Phong Hiên Vũ không ra lệnh thì gã không dám hành động lỗ mãng, chỉ có thể hung tợn trừng Trần Lạc, hận không thể bầm thây hắn để giảm bớt mối hận trong lòng.

Có lẽ Phong Ngọc La gây ra động tĩnh quá lớn nên chẳng mấy chốc các Hành Giả trong thành kéo đến. Ban đầu mọi người không biết có chuyện gì, rất nhanh có người nhận ra Như Ý tiểu vương gia nổi tiếng, có người chỉ vào Trần Lạc la lên là tiểu tử mặt trắng hôm qua đánh Phong Ngọc La trong thọ yến. Không khí xôn xao.

- Thì ra hắn là tiểu tử mặt trắng trong thọ yến hôm qua, trông không mạnh gì.

- Đúng rồi, khác với tưởng tượng của ta.

Mọi người xì xầm. Hai ngày nay chuyện xảy ra trong thọ yến đã lan xa. Hét giá ba mươi ức, tùy tay ném khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, búng tay đánh gục Phong Ngọc La, duyên kiếp trước với Bà Sa tiểu thư. Nhiều danh hiệu vang dội, mọi người nghĩ tiểu tử mặt trắng nên cao to đẹp trai, phong lưu phóng khoáng, khí cái sơn hà mới đúng. Nếu không làm sao xứng cái danh phung phí ba mươi ức, tinh hoa sinh mệnh báu vật vô giá, uy vũ đánh gục Phong Ngọc La, có duyên kiếp trước với Bà Sa tiểu thư?

Nhưng khi mọi người biết tiểu tử này chính là người có duyên kiếp trước với Bà Sa tiểu thư thì hóa đá, nhiều người thầm nghi ngờ có đúng người không. Bởi vì hắn vô cùng bình thường, không cao to đẹp trai, không uy vũ siêup hàm, càng không nói đến phong lưu phóng khoáng, khí cái sơn hàg gì đó. Tiểu tử này muốn khí chất không khí chất, muốn khí thế không khí thế, muốn gì cũng không có. Không, mặt thì đúng là mặt trắng nhỏ như tin đồng. Da trắng bóc, thân hình mảnh khảnh trông yếu đuối, khuôn mặt đẹp trai nhưng hơi nhu. Điều này khiến người cảm thán đúng là mặt trắng nhỏ.

Mọi người không dám tin tiểu tử mặt trắng áo lam trước mắt chính là nhân vật anh hùng trong thọ yến ngày hôm qua. Mọi người cảm thấy tiểu tử mặt trắng này không xứng thân phận duyên kiếp trước với Bà Sa tiểu thư. Các Hành Giả tại đây thường vào nam ra bắc, lăn lộn trong vô tận hải, biết không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Mọi người từng thấy những người không chút bắt mắt, nhưng những người đó dù giấu diếm không lộ vẻ gì, nhưng nhìn kỹ liền biết không dễ chọc. Nhìn cách nói năng, khí thế, khí chất nhiều ít đoán ra. Tiểu tử này không có một cthú bộ dáng cao thủ, cộng với khuôn mặt trắng nhỏ đẹp như nữ, nếu không có người nhận ra còn tưởng hắn là tay mơ vừa vào vô tận hải.

Trần Lạc yên lặng nghe mọi người thảo luân, hắn dở khóc dở cười lắc đầu. Úy Y Nhi cũng lộ vẻ mặt nghi ngờ, đôi mắt như đang nói: Tiểu tử mặt trắng, có nghe ý kiến của quần chúng chưa? Ta cũng nghi ngờ ngươi làm sao có thể là duyên kiếp trước của Bà Sa tỷ tỷ? Hai người không xứng chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.