- Nếu người biết còn kiếm ta đòi Nhân Quả chi tâm làm chi?
- Nếu không thì ta làm sao đây? Cưỡng ép cướp lấy? Hiện tại ta không làm gì ngươi được, chỉ đành tìm ngươi đòi. Biết rõ ngươi sẽ không trả nhưng ta vẫn làm, ngươi có biết lý do là gì không?
Trần Lạc trầm giọng nói:
- Người muốn tìm lý do tiêu diệt ta?
- A?
Bà Sa bất ngờ nhìn Trần Lạc một lúc lâu, nàng không thừa nhân, cũng không phủ nhận.
Trần Lạc thầm nghĩ tốt nhất nên đi ngay, hắn không muốn dây dưa với vị chúa tể nhân quả, trời biết tồn tại này khủng bố cỡ nào. Mặc dù ngoài miệng Bà Sa nói hiện tại không làm gì được hắn, nhưng ai nói chính xác? Bà Sa là hóa thân nhân quả, là sinh ra trước khi thiên địa chưa khai.
Nghĩ thôi đã làm người ta rợn tóc gáy.
Trần Lạc lắc người rời đi, Bà Sa không ngăn cản, không đuổi theo. Bà Sa nhìn theo Trần Lạc khuất xa, chỉ nhìn trân trân. Thật lâu sau Bà Sa lắc đầu, cười khổ.
Bà Sa lẩm bẩm:
- Người thừa kế Hư Vọng đời này tuy không giống mấy đời trước lực lượng mạnh quá mức, không đa mưu túc trí, quỷ kế đa đoan, nhưng tâm tính của hắn cứng rắn không gì phá nổi.
- Là tùy ý sao? Đúng vậy, là tùy ý, một loại tùy ý bị động. Hắn không chủ động tranh thủ cái gì, chưa bao giờ, dù là tính cách hay tình cảm đều như thế.
- Loại tâm tính bị động này làm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232272/chuong-1222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.