Đáng buồn sao?
Đáng buồn.
Bà Sa tiểu thư nói trúng tim đen Trần Lạc, tình huống của hắn bây giờ đúng là vậy. Trong lòng Trần Lạc không muốn chút nào nhưng hắn buộc lòng phải đi cướp Thiên Địa Nhân tam thư.
Đột nhiên lòng Trần Lạc máy động, cảm giác không gian hư vọng khác lạ. Trần Lạc đang định xem xét thì Hư Vọng chi linh chui ra.
Hư Vọng chi linh đứng trên vai Trần Lạc:
- Tiểu tử thối, đừng nghe kỹ nữ này nói, nàng muốn dao động lòng ngươi để thừa dịp cướp Nhân Quả chi tâm.
Hư Vọng chi linh chỉ vào Bà Sa, hung tợn mắng:
- Nhân quả, kỹ nữ nhà ngươi nhiều năm không thay đổi, vẫn tồi tệ âm hiểm!
- A, bằng hữu cũ, đã lâu không gặp.
Vẻ mặt Hư Vọng chi linh ghê tởm nói:
- Hừ! Bằng hữu cũ? Dpẹ đi, ta và ngươi không phải bằng hữu gì!
Hư Vọng chi linh khinh thường nói:
- Kỹ nữ kia, ngươi đừng phạm tội còn tố cáo ngược, cái gì gọi là người thừa kế Hư Vọng chi thư đáng buồn?
- Mỗi đời người thừa kế Hư Vọng đều phải bước lên con đường hủy diệt vũ trụ không lối về, cuối cùng lạc trong đất quy khư, sống không thể sống, muốn chết lại không thể chết, mãi mãi cô đơn,,bất lực, mờ mịt sống. Điều này không đáng buồn sao?
- Vớ vẩn!
Hư Vọng chi linh tức giận mắng:
- Dù có đáng buồn thì cũng tại kỹ nữ nhà ngươi! Nếu nhân quả không tồn tại thì sao Hư Vọng chi thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232270/chuong-1220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.