🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chỉ mới mười phút tiểu tử này mua năm trăm món bảo bối, xem bộ dáng thì chưa định dừng tay. Trần Lạc quét gần hết cửa tiệm Thiên Khải thương các, hắn lại đi hướng một gian phòng. Mua, mua tiếp!

Trần Lạc điên cuồng mua sắm chợt ngừng bước, nhìn chằm chằm một cái đầu phật đặt trên quầy.

Đầu phật cỡ nửa thước, không biết luyện bằng tài nguyên gì, trông rất cũ nát như trải qua năm tháng dài dặc. Trần Lạc nhìn chằm chằm đầu phật không phải vì thấy thú vị, không phải vì thứ này có gì đặc biệt, chỉ vì khi hắn nhìn đầu phật thì Nhân Quả chi tâm trong linh hải đột nhiên nhảy lên.

Sao có thể như vậy?

Từ khi Trần Lạc có được Nhân Quả chi tâm luôn đặt trong linh hải ôn dưỡng, Nhân Quả chi tâm chưa từng có gì khác lạ. Tại sao vừa thấy đầu phật Nhân Quả chi tâm bỗng đập nhanh? Cảm giác rất kỳ lạ, như thể gặp lại người thân xa cách bao lâu.

Đúng vậy!

là cảm giác này.

Trần Lạc thả linh thức ra quan sát kỹ nhưng không nhìn ra được gì. Trần Lạc lập tức thi triển hư vọng cầu chân, bất ngờ là hư vọng cầu chân không thể thẩm thấu.

Cái này...

Khi Trần Lạc tiến vào trạng thái hư vọng cầu chân có thể quan sát mọi hình dạng căn nguyên của vạn vật trong thiên địa này, trong ấn tượng của hắn điều này luôn đúng, Nhân Thư cũng không ngoại lệ. Nhưng tại sao Trần Lạc không thể thấy hình dạng căn nguyên của đầu phật? Đầu phật và nhân quả có quan hệ gì? Tại sao Nhân Quả chi tâm đập nhanh vậy?

Trần Lạc không nghĩ ra, không hiểu nổi, hắn định mua đầu phật về nghiên cứu kỹ.

Nghe Trần Lạc định mua đầu phật, chủ quản cười khổ nói:

- Cái này...

- Như thế nào? Bao nhiêu tiền? Ra giá đi.

Hiện giờ Trần Lạc nhà giàu mới nổi, không sợ giá cao chỉ sợ không bán. Ai ngờ chủ quản thật sự nói không bán đầu phật.

- Các hạ, đây là hàng không bán.

- Tại sao?

Chủ quản chưa kịp trả lời đã có giọng nữ vang lên:

- Bởi vì nơi đây làp hòng triển lãm, tất cả bảo bối trong này dành cho triển lãm, không bán ra ngoài.

Hai nữ nhân xuất hiện, người bên trái ung dung hoa quý, đặc biệt trang nhã. Nữ nhân bên phải mặc váy trắng nhưng toát ra tiên thiên chi tức hồn thiên nhiên thành, khí chất siêu nhiên rất đặc biệt, cảm giác trắng trong tinh thuần, như ngôi sao duy nhất trong bóng tối, dù nhắm mắt lại cũng cảm nhận được ánh sáng phát ra từ người nàng.

Người nói chuyện là nữ nhân hoa quý bên trái.

Khoan, nàng nói gì? Chỗ này là phòng triển lãm?

Trần Lạc ngước lên nhìn, quả nhiên Đằng trước phòng viết ba chữ phòng triển lãm.

Trần Lạc chợt nhận ra hắn mua đồ hăng quá chạy vào phòng triển lãm hồi nào không hay, quê quá xá. Nhất là hai nữ nhân nửa cười nửa không nhìn càng làm Trần Lạc lúng túng hơn. Chủ quản đi qua, cung kính kêu tiếng đại chưởng quầy hướng nữ nhân hoa quý.

Đại chưởng quầy? Hay nữ nhân này là đại lão bản của Thiên Khải thương các?

Trần Lạc đang khó hiểu thì chủ quản cung kính kêu nữ nhân siêu nhiên đặc biệt đứng bên tay phải là thành chủ.

Trần Lạc giật mình, hắn không biết chủ quản nói thành chủ có phải là thành chủ của Quảng Lăng thành không.

- Các hạ, vị này là đại chưởng quầy của Thiên Khải thương các chúng ta, người bên cạnh là thành chủ quảng Lăng thành.

Trần Lạc đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn giật mình khi biết tin. Trần Lạc không ngờ người thống trị Quảng Lăng thành là một nữ nhân. Nghe Lý Trường Phong nói giống Hứa Phi được chức quan trong Quảng Lăng thành không chỉ cần tiềm lực lớn, còn phải móc nối với câp trên, có thế lực lớn chống lưng mới đứng vững trong Quảng Lăng thành được.

Hòn đảo hiếm hoi như Quảng Lăng thành luôn được các gia tộc cổ xưa trong vô tận hải chiếm cứ, những gia tộc này lịch sử ít thì mấy vạn, lâu thì trăm vạn năm, dính dáng quan hệ ích lợi với nhiều đại thế lực, ít nhiều gì liên quan thần ma. Muốn nổi bật, đảm nhiệm chức thành chủ quảng Lăng thành trong các đại gia tộc, thế lực, nghĩ bằng ngón chân cũng biết nữ nhân này không tầm thường.

Chủ quản giới thiệu Trần Lạc:

- Đại chưởng quầy, hắn là...

Đại chưởng quầy ung dung trang nhã phất tay, lạnh nhạt nói:

- Ta đã biết chuyện, ngươi không cần nói nhiều.

Đại chưởng quầy nhìn Trần Lạc, đoi mắt nàng sâu thẳm như muốn nhìn thấu hắn. Thành chủ đại nhân đứng bên cạnh cũng dùng cặp mắt trong suốt nhìn Trần Lạc chằm chằm.

hai nữ nhân nhìn Trần Lạc thật lâu, càng nhìn biểu tình càng kỳ lạ, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, chân mày nhíu chặt.

- Hai vị đại mỹ nữ, dù ta đẹp trai đến mấy cũng không chịu nổi hai người nhìn thế này.

Trần Lạc trêu chọc làm đại chưởng quầy, thành chủ nhíu chặt mày. Đại chủ quản sợ run cầm cập. Nhiều năm qua chủ quản thấy nhiều Hành Giả to gan, nhưng bọn họ chỉ dám to gan bên ngoài, vào Quảng Lăng thành thì ngoan như cún. Bởi vì nơi đây là Quảng Lăng thành.

Không nói đến đại gia tộc, thế lực sau lưng Quảng Lăng thành, chỉ tính cao thủ trong thành đã không phải ai cũng chọc được. Đừng nói quý công tử, thấy một tiên phong quan nho nhỏ cũng phải cúi đầu khom lưng. Hiện tại thanh niên mặt trắng nhỏ này không hành lễ với đại chưởng quầy Thiên Khải thương các, thành chủ quảng Lăng thành thì thôi, còn buông lời càn rỡ, đúng là ăn gan hùm mật gấu.

Đại chủ quản dù sao là đại chủ quản, trí tuệ cẩn trọng. Hiện tại Trần Lạc có khối tinh hoa sinh mệnh tinh thuần, đại chưởng quầy không tiện mở miệng trách mắng. Đáng mừng là đại chưởng quầy, thành chủ cũng không nổi giận, khiến trái tim đại chủ quản treo cao dần thả lỏng.

Đại chưởng quầy thản nhiên nói:

- Ta đã giám định tinh hoa sinh mệnh của ngươi, nghe nói định dùng nó đổi pháp tắc?

Thanh âm không chứa chút cảm xúc.

Trần Lạc gật đầu.

Đại chưởng quầy không giống những nhân viên Thiên Khải thương các hạch hỏi Trần Lạc, nàng hỏi thẳng:

- Ngươi muốn đổi bao nhiêu?

- Vậy xem Thiên Khải thương các cho ta bao nhiêu?

- Nếu là một khối tinh hoa sinh mệnh độ tinh thuần hoàn mỹ thì là báu vật vô giá, nhưng viên tinh hoa sinh mệnh của ngươi mặc dù có độ tinh thuần cực cao lại không hoàn mỹ, bên trong chứa chút tạp chất. Vậy đi, ta cho ngươi chín ức, ngươi có thể đi về suy nghĩ kỹ.

Trần Lạc hút ngụm khí lạnh:

- Chín ức?

Trần Lạc đã dự đoán tinh hoa sinh mệnh của hắn có giá trị không nhỏ nhưng không ngờ đáng giá như vậy, có thể đổi chín ức, quá nhiều. Nghe Lý Trường Phong nói đa số Hành Giả trong vô tận hải một năm trung bình chỉ kiếm cỡ trăm khối sinh mệnh chi thạch, giỏi chút thì được ngàn sinh mệnh chi thạch, giỏi hơn thì kiếm khoảng mấy ngàn. Hiện tại Trần Lạc có được chín ức viên sinh mệnh chi thạch.

Vậy chẳng phải lão tử thành nhà giàu mới nổi thật sự?

Đại chủ quản nghe con số chín ức thì không thấy ngạc nhiên gì, vì dựa theo kinh nghiệm của gã nếu để gã định giá thì tinh hoa sinh mệnh cũng được giá như thế. Chủ quản cứ nghĩ Trần Lạc sẽ suy tư lâu chút, vì con số quá lớn, không ngờ cái tên mặt trắng nhỏ này đồng ý ngay.

- Tốt, rất sảng khoái. Vậy ta tặng cho ngươi thân phận khách khanh Thiên Khải thương các.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.