Cổ Vân Phi Dương bị Trần Lạc bóp chặt, gã cảm nhận cái chết đến gần hơn, phát hiện tiếng hét giãy dụa cuối cùng:
- Không!!!
Vân Phi Dương chưa hét xong thì bùm, cơ thể bị Trần Lạc đập nát.
Vân Đoan thái tử hét chói tai:
- Không! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!
Vân Đoan thái tử sợ hãi nhảy loi choi.
Đáng tiếc vô dụng.
Bởi vì ngón tay Trần Lạc chỉ hướng Vân Đoan thái tử là lúc vận mệnh của gã được quyết định.
- Không!!!
Vân Đoan thái tử bay qua, gã không giãy dụa chút nào, đã sợ hãi đến tê liệt. Mắt thấy Trần Lạc sắp giáng tay xuống thì một người từ trên trời giáng xuống che Vân Đoan thái tử sau lưng. Đó là thiếu niên áo trắng, một thiếu niên điển trai tóc bạc. Người này chính là Vân Đoan Tam hoàng tử, Vân Khởi.
Trần Lạc rống to:
- Vân Khởi, ngươi dám ngăn ta!?
Trần Lạc bất chấp tung ra cú đấm.
- Lạc gia, xin giơ cao đánh khẽ, tha cho huynh trưởng một mạng, ta nguyện ý lấy...
Vân Khởi chưa nói xong cú đấm của Trần Lạc đã ập đến, cú đấm trời sụp đất nứt, cú đấm sinh mệnh và cái chết giao thác, cú đấm như thiên địa giao hợp, như âm dương nổ tung, hỗn độn sơ khai.
Vân Khởi bảo vệ Vân Đoan thái tử, hai tay duỗi ra. Chân trời xuất hiện một nguyên không giới hạn, là căn nguyên thế giới của phương thế giới này, nhưng lại có điều khác. Lúc trước Vân Đoan thái tử tỉuệ hoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232192/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.