Bạch Kiếm nói xong Trần Lạc đột nhiên biến mất, không có dấu vết, sạch sẽ như chưa từng xuất hiện. Mọi người hoảng hốt. Trung Ương nhân kiệt, hoàng tộc Vân Đoan, mười hai người thống trị Trung Ương đều không phát hiện ra, không thể cảm ứng hơi thở của Trần Lạc. Đừng nói bọn họ, dù là Vân Phi Dương đứng đầu Trung Ương nhân kiệt, Vân Đoan thái tử chúa tể phương thế giới này đều không cách nào điều tra tung tích của Trần Lạc.
Linh hồn của Trần Lạc đã sớm nhảy ra pháp tắc thiên địa, nhìn chung trong thiên địa không ai có thể điều tra tung tích của hắn, ông trời cũng vậy. Mặc dù thân thể Trần Lạc chưa nhảy ra pháp tắc nhưng cơ thể của hắn là đại tịch diệt chí cao vô thượng của phật gia, biến mất thì như chết đi hóa thành hạt bụi, không ai phát hiện ra, bao gồm Trung Ương lão tổ.
Trần Lạc đột nhiên biến mất làm nhiều người hoảng loạn, đặc biệt là Bạch Kiếm, gã vốn tràn đầy tự tin giờ tim đập nhanh. Nhưng có mặt Trung Ương lão tổ, Bạch Kiếm hít sâu dằn xuống cơn sợ.
Bạch Kiếm quát to:
- Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc, không ngờ ngươi là đồ hèn nhát như chuột, uổng cho Bạch Kiếm ta...
Bạch Kiếm đang nói thì bỗng Trần Lạc xuất hiện ngay bên cạnh gã, hắn duỗi tay bóp cổ gã, một tay chụp xuống đầu gã.
Bùm!
Bạch Kiếm miệng mũi chảy máu. Trần Lạc biến mất, Bạch Kiếm cũng biến mất theo. Khi Trần Lạc xuất hiện thì đã ở chân trời góc biển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232189/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.