Trần Lạc dựa vào thân cây, cười nói:
- Tiểu tử, chưa nghe câu nói này sao? Lâm trận mới mài gươm, không nhanh cũng sáng.
- Chết tiệt, Lạc gia! Cây thương của người đủ nhanh, đủ sáng rồi, còn cần mài sao?
- Dẹp đi, lo chuyện của mình đi, gia đang bận tu luyện thần công.
Nghe Trần Lạc nói làm Lãnh Cốc sửng sốt, gã không hiểu hai chữ thần công là sao.
Một lúc sau Lãnh Cốc mon men tới hỏi:
- Lạc gia dang tu luyện thần công gì vậy? Nói cho gia tu luyện chung với.
- Thần công gì thì ta tạm thời cũng không biết.
- Thần công gì mà Lạc gia cũng không biết? Vậy còn tu luyện khỉ gì?
- Thì ta đang lĩnh ngộ nó, ngươi sốt ruột làm chi?
Trần Lạc cười nói:
- Chờ khi nào gia tham ngộ hiểu, các thần thấy gia cũng phải e ngại.
- Má ơi, Lạc gia đừng đùa ta hoài được không? Có thần công oách vậy sao?
- Nhảm, thần công Nữ Oa truyền xuống, ngươi nói xem nó không oách sao?
Nghe tên Nữ Oa, Ngạo Phong và Tần Phấn mở mắt ra, ánh mắt khó hiểu ý hỏi Trần Lạc thật sự có thần công oai vậy sao?
- Chậc, hai người cũng không tin ta sao?
Ngạo Phong, Tần Phấn nhìn nhau, không biết trả lời ra sao. Nếu người khác nói thì hai người không bao giờ tin, coi như nghe chuyện tiếu lâm. Dù sao thần công sánh bằng thần ma do Nữ Oa truyền xuống nghe hơi hoang đường, nhảm nhí. Nhưng nếu là Trần Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232179/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.