Bạch Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm Lưu Sa, chửi rủa:
- Ỷ vào có Trung Ương học phủ chống lưng, ai nấy ngông cuồng hếch cằm lên trời. Các ngươi không đi tiểu soi gương xem bộ dáng của mình đi! Ăn hiếp lão nhân có gì giỏi? Nếu ngon thì đi lên mặt với Trần Lạc, bảo đảm đánh không chết đmá khốn nạn các ngươi!
Lưu Sa quát:
- Trần Lạc là cái thứ gì? Ngươi nghĩ Lưu Sa ta không dám sao?
Nếu Bạch Phiêu Phiêu không phải đường tỷ của Bạch Kiếm thì Lưu Sa sớm không kiềm được xử nàng.
Bạch Phiêu Phiêu khinh thường cười nói:
- Chỉ bằng vào ngươi?
Bạch Phiêu Phiêu trào phúng:
- Đừng nói Trần Lạc, mình Mạc Vấn Thiên đủ đánh ngươi kêu phụ gọi mẫu.
- Bạch Phiêu Phiêu! Ngươi tìm cái chết!
Lưu Sa dù gì là một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt nổi tiếng như cồn, từ khi gã ra đời đã bao giờ gặp nhục nhã như vậy? Hiện tại bị Bạch Phiêu Phiêu chửi thẳng vào mặt, Lưu Sa nổi khùng thật, gã không nhịn được nữa. Lưu Sa tát mặt Bạch Phiêu Phiêu, gò má nàng hằn dấu tay đỏ ửng, khóe môi tràn máu.
Không ai ngờ Lưu Sa đột nhiên ra tay, Bạch Kiếm cũng bất ngờ đến ngây người.
Bạch Kiếm nhìn Lưu Sa chằm chằm, trầm giọng quát:
- Lưu Sa, Bạch Phiêu Phiêu là đường tỷ của ta, ngươi dám đánh tỷ ấy?
- Bạch Kiếm, ta nể mặt ngươi nên nhịn lâu rồi, nhưng nàng nói năng tùy tiện nhục nhã ta trước mặt bao người, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232156/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.