Trần Lạc không trả lời. Lãnh Cốc nhìn theo tầm mắt Trần Lạc, thấy một người đứng ở phía xa. Lãnh Cốc không thấy rõ đó là ai, không cảm ứng được. Một cái bóng mơ hồ, đứng ở nơi đó như gần trong gang tấc, lại như xa tận chân trời, rất kỳ lạ.
Lãnh Cốc hỏi:
- Người đó là ai?
Trần Lạc nhìn chằm chằm cái bóng, lắc đầu. Với bản lĩnh hiện tại của Trần Lạc nhưng không nhìn thấu đối phương là ai, hắn trực giác quen thuộc, nhưng loại cảm giác này khiến hắn thấy vô cùng xa lạ.
- Tìm ngươi?
- Chắc vậy.
- Là địch hay bạn?
Trần Lạc lại lần nữa lắc đầu, hắn thật tình không biết.
Đột nhiên cái bóng mơ hồ hoàn toàn biến mất.
Trần Lạc nhìn chăm chú không gian, một lúc sau nói:
- Lãnh Cốc, ngươi ở đây chờ chút, ta đi rồi về.
Lãnh Cốc hỏi:
- Lạc gia định đuổi theo người kia?
Trần Lạc gật đầu.
Lãnh Cốc biết chút bản lĩnh của gã không giúp được gì, đành nói:
- Được rồi, vậy Lạc gia cẩn thận chút, ta ở đây chờ.
Trần Lạc lòng máy động, chợt biến mất, khi hắn xuất hiện đã ở trong đại vũ trụ vô tận hải.
Bóng người mơ hồ bước chậm trong đại vũ trụ vô tận hải, nhẹ nhàng như đi dạo trên tầng mây.
Trần Lạc kêu lên, hắn gọi tên người đó:
- Hạ Mạt?
Bóng người mơ hồ nghe cái tên Hạ Mạt thì dừng bước, thanh âm trong trẻo vang lên:
- Rốt cuộc ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232131/chuong-1081.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.