🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Các nàng rất mong chờ nghe đáp án, nhưng khi Trần Lạc hỏi ngược lại nghĩ cái gì thì trong lòng các nàng hiểu ngay tiểu tử này lại giả bộ ngu. Trần Lạc đã muốn giả ngu thì các nàng biết điều lắc đầu phủ nhận.

Không khí khó khăn lắm mới dịu lại chỉ vì Ngự Nương hỏi câu không nên lại tràn ngập lúng túng.

Không khí lung tung không kéo dài quá lâu, Trần Lạc chủ động đứng dậy.

Trần Lạc xoa tay, lên tiếng:

- Hôm nay ta còn bạn ít chuyện, bữa nào mọi người tụ tập lại, chúng ta tâm sự một bữa?

Táng Hoa, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền gật đầu đồng ý:

- Xin xứ tự nhiên.

Ngự Nương vội đứng dậy tiễn khách, cười nịnh nói:

- Được được, có cơ hội lại nói chuyện.

Ti8ễn Trần Lạc đi, Ngự Nương thở phào, nàng biết không nên mời hắn đến, càng không nên hỏi vấn đề chết tiệt kia. Ngự Nương về phòng, đối diện các cặp mắt oán trách, nàng giơ hai tay đầu hàng.

Ngự Nương ủ rũ nói:

- Các tỷ tỷ, ta sai rồi, ta biết sai, các ngươi làm ơn tha cho ta.

- Ngươi đã biết tại sao còn... Có biết vừa rồi chúng ta mất mặt lắm không?

Táng Hoa cũng không nhịn được trách Ngự Nương:

- Ngươi gọi hắn đến thì thôi, làm chi hỏi hắn thấy thế nào về truyền thừa ngũ sắc, thần tộc cổ xưa? Sao ngươi không hỏi thẳng nếu Nhân Thư xuất thế, tỷ muội chúng ta đánh nhau hắn sẽ giúp ai?

- Ta... Ta... Ta sai rồi.

Ngự Nương ngồi chồm hổm, che mặt ăn năn, cốc đầu mình.

Ngự Nương tự trách:

- Không biết hôm nay ta bị gì nữa, ai dà, ta uống sai, ừm, chắc chắn là vì say...

***

Ban đêm.

Ánh trăng mông lung, ánh sao rực rỡ.

Hôm nay là đêm không ngủ cho các học viên Trung Ương học phủ. Lý do rất đơn giản, bởi vì có Lạc gia.

Trần Lạc không phải loại người thích cao điuệ, sau khi ra khỏi Hồng lâu hắn rời khỏi Trung Ương học phủ. Lãnh Cốc đi theo sau Trần Lạc, thơ thẩn bản năng bước theo hắn, còn chưa lấy lại tinh thần từ kích động gặp Nữ Vu.

Lãnh Cốc vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Nữ Vu, đây là hóa thân chấp chưởng vận mệnh, là thần. Ta chẳng những uống rượu của nàng, còn không lớn không nhỏ... Lạc gia, vì sao không sớm nói cho ta biết?

- Có gì khác nhau sao?

- Làm sao giống? Nếu Lạc gia sớm cho ta biết sẽ đi gặp Nữ Vu thì ta sẽ ăn mặc đẹp chút, ít nhất để lại ấn tượng tốt với Nữ Vu nương nương. Đó dù gì là thần, còn là thần linh chấp chưởng vận mệnh, trời ạ, ta điên mất.

Trần Lạc không quan tâm Lãnh Cốc, trong đầu suy nghĩ vấn đề Ngự Nương hỏi. Nói thật là khi Nhân Thư hiện thế, nếu đám nữ nhân này chiến đấu vì sứ mệnh của mình, Trần Lạc không biết nên làm sao. Một phe truyền thừa từ đá ngũ sắc, là người bảo vệ Nữ Oa. Một phe truyền thừa từ thần tộc cổ xưa, có thù sâu không đội trời chung với Nữ Oa. Hai phe này nếu đánh nhau thì đúng là...

Trần Lạc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ vấn đề khiến người nhức đầu.

Sau khi ra khỏi Trung Ương học phủ, Trần Lạc rời khỏi thành thị.

Lãnh Cốc nhìn xung quanh, khó hiểu hỏi:

- Lạc gia đang đi đâu? Chẳng lẽ gặp tình nhân khác?

- Cút đi!

Trần Lạc không thèm nhìn Lãnh Cốc, đạp mông gã:

- Lúc trong Hồng lâu Bạch Kiếm nhắn tin cho ta, nói đợi ta trong một trang viên, đi tâm sự.

Lãnh Cốc khẽ kêu:

- Bạch Kiếm?

Lãnh Cốc sờ cằm:

- Ta luôn muốn hỏi Lạc gia và Bạch Kiếm có quan hệ gì? Bên ngoài đồn lúc ở Kim Thủy vực, hai người chẳng những là bạn học cũ còn có quan hệ rất tốt.

- Nói sao đây, ta và Bạch Kiếm cũng không quen thân gì, dù sao nhiều năm trôi qua, dù có quan hệ cũng trở nên nhạt nhẽo.

- Vậy Lạc gia còn quan tâm hắn làm chi?

- Dù sao là bằng hữu với nhau, còn là bạn học cũ, là đồng hương, ta không tiện từ chối.

Trần Lạc đến chỗ Bạch Kiếm hẹn, đó là một trang viên không chút bắt mắt. Hai người vừa đến nơi liền có một người bước ra khỏi trang viên.

Một bộ đồ trắng, một thanh trường kiếm.

Bạch Kiếm, một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt.

- Cuối cùng Lạc gia cũng đến.

- Ngại quá, để ngươi chờ lâu.

Bọn họ khách sáo vài câu, Bạch Kiếm đưa Trần Lạc, Lãnh Cốc vào trang viên. Trang trí trong trang viên phong cách cổ xưa, phong khách chỉ có bàn ghế đơn giản. Bạch Kiếm nói chỗ này là nhà của gã, cũng là nơi gã thường tu luyện. Lãnh Cốc khá giật mình.

Lãnh Cốc là người ngay thẳng, nghĩ gì nói nấy:

- Này Bạch Kiếm, nói sao thì ngươi cũng là một trong Thập Nhị Nhân Kiệt, sao ở chỗ ráchn át thế này?

- Con người ta không có hứng thú với cái gì trừ tu luyện, nên trong nhà không cần gì. Chắc Lạc gia cũng biết?

Trần Lạc gật gù, trong ấn tượng của hắn thì Bạch Kiếm là kẻ cuồng tu luyện. Trần Lạc nhớ rõ ngày xưa Lạc gia vì học chút bản lĩnh từ hắn mà đi theo hầu hắn một đoạn thời gian rất dài.

Bạn cũ gặp mặt khó tránh khỏi nhớ lại quá khứ. Ngày xưa Trần Lạc và Bạch Kiếm quen nhau không lâu nhưng dù gì từng đán hấmy trạn lúc trong Tiểu La Thiên học viện, cùng nhau thi đậu Trung Ương học phủ, có khá nhiều hồi ức thú vị.

Bạch Kiếm không ham rượu chè, không mê trà, gã chiêu đãi Trần Lạc, Lãnh Cốc loại ngọc lộ tự gã nhưỡng. Ngọc lộ không có mùi vị gì nhưng uống vào cảm giác không tệ. Trần Lạc, Lãnh Cốc không phải loại người so đo, uống nhiều rượu cũng vui, mà uống ngọc lộ nhạt nhẽo cũng không phàn nàn gì.

Lãnh Cốc có chút thành kiến với Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, nhưng gã biết con người Bạch Kiếm không tệ, huống chi Bạch Kiếm còn là bạn cũ của Trần Lạc, nên xem Bạch Kiếm như bằng hữu của mình.

Lãnh Cốc nói chuyện thẳng đuột:

- Bạch Kiếm, chắc chúng ta vào Trung Ương học phủ chung một năm? Nhưng sao ta chưa từng gặp ngươi bao giờ? Ngươi chạy đi đâu?

- Lúc ta vừa vào Trung Ương học phủ không lâu thì bị đưa đi chỗ bí mật nhận đủ loại thí nghiệm. Mới đầu không biết gì, sau mới biết đó là học phủ đang chọn dự bị Thập Nhị Nhân Kiệt. Không hiểu sao ta thành người dự bị, đương nhiên có rất nhiều người lọt qua thử thách. Nhưng đa số người giữa đường đã chết, hiếm hoi có người sống sót.

- Chết giữa đường? Tại sao?

- Mỗi người dự bị sẽ nhận nhân linh tịnh hóa, có một ít vượt qua, một số khác không qua nổi nên chết. Dù thông qua tịnh hóa thì phải nhận nhân linh ôn dưỡng, chịu đựng được thì tiếp tục ôn dưỡng, không chịu nổi thì chết giữa chừng. Cuối cùng chỉ có mười hai người chúng ta là kiên trì được.

- Tía nó, không ngờ đằng sau Thập Nhị Nhân Kiệt còn có chuyện bí ẩn này?

Lãnh Cốc sớm biết Thập Nhị Nhân Kiệt là Trung Ương học phủ lợi dụng Nhân Thư chi linh bồi dưỡng ra, gã cho rằng nhận Nhân Thư chi linh ôn dưỡng là được, giờ nghe Bạch Kiếm nói mới biết thật sự phức tạp hơn gã dự đoán nhiều.

Lãnh Cốc cảm thán rằng:

- Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, nếu muốn trở thành cường giả thì phải trả giá đổ máu.

Bạch Kiếm nói nhẹ nhàng nhưng Trần Lạc, Lãnh Cốc biết quá trình tuyệt đối không phải người bình thường chịu nổi. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết linh khí càng tinh thuần thì càng khó hấp thu. Bạch Kiếm hút Nhân Thư chi linh, thứ này được gọi là linh khí căn nguyên nhân loại, linh khí mạnh nhất, tinh khiết nhất trong thiên địa, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy siêu khủng bố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.