🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lưu Sa cười gật đầu xem như đáp lại các thiếu niên, thiếu nữ hoan hô vì gã:

- A, Bạch Kiếm, Thiếu Đông bị người ăn hiếp, ngươi làm đường ca sao có thể hướng về người ngoài?

- Lưu Sa, đây là chuyện trong nhà chúng ta, hy vọng ngươi đừng xen vào!

- Ngại quá, hôm nay ta đến không phải vì ngươi mà là Thiếu Đông. Tuy hắn là đường đệ của ngươi nhưng cũng là huynh đệ của Lưu Sa ta. Hiện tại huynh đệ bị người ăn hiếp, ta làm đại ca tất nhiên phải lấy lại mặt mũi cho Thiếu Đông. Đừng nói chỉ là Lãnh Cốc nho nhỏ, dù là Trần Lạc thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng không được!

- Ha ha ha, chỉ có Lưu Sa đại ca là tốt với ta nhất! Chút nữa nếu Lãnh Cốc dám lớn tiếng với ta thì xin Lưu Sa lão đại dạy dỗ hắn giùm ta!

- Không thành vấn đề!

Bạch Thiếu Đông rất hưng phấn, từ lúc gã vào Trung Ương học phủ, dựa hơi Bạch Kiếm, Bạch Phiêu Phiêu nên không ai dám truê chọc gã, xứng là danh nhân Trung Ương học phủ. Hiện tại Bạch Thiếu Đông cần gấp khối đá kê chân nâng cao danh tiếng của mình trong thiên hạ, gã cho rằng Lãnh Nhị gia là tảng đá thích hợp nhất.

Đi vào đại sảnh, Bạch Thiếu Đông giơ cao hai tay ra hiệu mọi người ngừng la hét.

Bạch Thiếu Đông quát to:

- Lãnh Cốc, biết điều thì lăn ra đây cho Bạch Thiếu Đông ta!

Không người trả lời, nhưng rất nhanh Bạch Thiếu Đông thấy bóng dáng Lãnh Cốc bên cái bàn trong góc phòng.

Bạch Thiếu Đông quát to:

- Hừ! Biết ngay ngươi trốn ở đây, để xem ngươi chạy đi đâu được!

Mọi người đưa mắt nhìn qua, quả nhiên có ba người ngồi bên bàn rượu trong góc phòng. Một nữ nhân bình thường, một thanh niên đẹp như nữ, một nam nhân trung niên râu ria xồm xoàm lôi thôi. Nhiều người chưa từng gặp mặt Lãnh Nhị gia nổi tiếng như cồn, nhưng khá nhiều liếc sơ liền biết nam nhân trung niên lôi thôi là Lãnh Nhị gia chữ nghĩa đứng đầu, bằng hữu khắp thiên hạ trong truyền thuyết. Bởi vì hình tượng thô kệch của Lãnh Cốc rất bắt mắt.

- Ô, nhãi ranh này dám tìm tới cửa.

Lãnh Cốc uống cạn ly rượu, khi gã thấy Lưu Sa, Bạch Kiếm thì nhếch môi cười hờ hững:

- Còn kéo cứu binh đến.

Trần Lạc ngồi thoải mái trên ghế, liếc Lưu Sa, Bạch Kiếm, chỉ vẻn vẹn nhìn một cái.

Nữ Vu cười tủm tỉm nói:

- Thập Nhị Nhân Kiệt, ha ha ha, thật là nhân tài đường đường. Phải công nhận ánh mắt Trung Ương học phủ khá, nhìn hai người này có vài phần hạo nhiên chính khí, khó được, khó được.

Bạch Thiếu Đông vọt lên, vênh váo nói:

- Họ Lãnh, ngươi không ngờ chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt đúng không?

- Nhóc con, ngươi giỏi, mau vậy đã tìm tới cửa.

- Ngươi có nhã hứng thật, còn uống rượu.

Bạch Thiếu Đông bước tới gần, bưng Tâm Tửu lên định nếm thử. Chợt một ngón tay nhẹ nhàng đặt trên ly rượu, là Nữ Vu.

Nữ Vu mỉm cười nói:

- Thiếu niên, ngươi không thể uống rượu này.

- A? Tại sao ta không thể uống?

- Đây là rượu của ta.

Bạch Thiếu Đông hừ lạnh một tiếng:

- Rượu của ngươi thì sao? Trong Trung Ương học phủ này không có rượu nào là Bạch Thiếu Đông ta không thể uống!

Bạch Thiếu Đông định bưng ly rượu lên, nhưng gã không cách nào nhúc nhích ly rượu. Bạch Thiếu Đông vận dụng linh lực cũng vô dụng. Ly rượu nho nhỏ như một ngọn núi, Bạch Thiếu Đông không cách nào nâng lên.

- Thiếu Đông, không được càn rỡ!

Bạch Kiếm bước tới, mắt quét qua quét lại người Nữ Vu. Bạch Kiếm càng nhìn càng khó hiểu, và gã chỉ có thể dùng mắt thường nhìn nữ nhân, linh thức không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của đối phương. Bạch Kiếm nhìn thanh niên đẹp như nữ ngồi bên cạnh cũng vậy, mặc cho gã cảm ứng linh thức cỡ nào đều không thể cảm nhận tồn tại của một nam một nữ này.

Sao có thể như vậy?

Không biết, không rõ.

Lần đầu tiên Bạch Kiếm gặp tình huống này, tuy trong lòng không rõ nhưng có một điều chắc chắn rằng cặp nam nữ này không phải chuẩn bị. Hai người là loại người gì? Bạch Kiếm không tưởng tượng được.

- Lãnh huynh, lâu không gặp.

Bạch Kiếm cố nén lòng tò mò, nói với Lãnh Cốc:

- Đường đệ của ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, lúc trước có gì đụng chạm xin Lãnh huynh đừng để bụng, nếu có gì đắc tội xin Lãnh huynh thứ lỗi cho.

- Bạch Kiếm, ngươi khách sáo.

Mọi người cứ tưởng Bạch Kiếm đến để bênh vực đường đệ Bạch Thiếu Đông, không ngờ gã tới rồi trước tin xin lỗi Lãnh Cốc. Chẳng lẽ đúng như tin đồn, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt sợ Trần Lạc nên không dám đụng vào Lãnh Cốc?

Mọi người không hiểu, Bạch Thiếu Đông càng không hiểu nổi.

Bạch Thiếu Đông há mồm định nói gì nhưng bị Bạch Kiếm nạt:

- Thiếu Đông, không mau lại đây xin lỗi nhị gia?

Bạch Thiếu Đông tuổi trẻ bốc đồng, con người kiêu căng ngang ngược. Bạch Thiếu Đông đến Hồng lâu vì định đạp lên chướng ngại vật Lãnh Cốc nổi bật danh tiếng của mình, sao có thể xin lỗi gã được?

Bạch Thiếu Đông tức giận quát:

- Đường ca bị điên sao? Ta kêu đường ca đến vì bênh vực cho ta, không phải để đường ca xin lỗi! Ta có còn là đường đệ của đường ca không?

Bạch Kiếm trầm giọng quát:

- Xin lỗi đi!

Thấy không thể trông nhờ vào Bạch Kiếm, Bạch Thiếu Đông quay sang ngó Lưu Sa.

Lưu Sa biểu tình trầm trọng nhìn, gã không xem Lãnh Cốc mà là nhìn một nam một nữ bên cạnh Lãnh Cốc. Giống như Bạch Kiếm, Lưu Sa phát hiện linh thức hoàn toàn không cảm ứng được một nam một nữ tồn tại, gã không nghĩ ra, lòng thầm kiêng dè. Nhưng Bạch Kiếm là Bạch Kiếm, Lưu Sa là Lưu Sa. Bạch Kiếm vì một vài lý do kêu Bạch Thiếu Đông xin lỗi, nhưng Lưu Sa thì không.

Lưu Sa ngẫm nghĩ, tiến lên hỏi:

- Lãnh Cốc, nghe nói Chúc Long sơn của ngươi đã giải tán?

- Đương nhiên, Lưu Sa nhà ngươi đã tuyên bố sao gia dám không gaiỉ tán? Ngươi là ai? Một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, gia không truê vào được.

- Tốt, rất tốt. Nếu ngươi đã giải tán Chúc Long sơn thì ta sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.

Lưu Sa nhìn Trần Lạc, Nữ Vu, hỏi:

- Hai vị này là bằng hữu của ngươi?

- Đương nhiên, như thế nào? Chẳng lẽ Lãnh Cốc ta quen bằng hữu còn cần báo cáo với đại nhân kiệt ngài đây?

- Ha ha ha, Lãnh huynh hài hước thật.

Lưu Sa không ngốc, gã nghe ra lời nói của Lãnh Cốc tràn đầy mỉa mai, nhưng gã không tức giận mà bước đến gần.

Lưu Sa hỏi:

- Tại hạ là Lưu Sa, không biết xưng hô hai vị như thế nào?

Tự xưng mình là tại hạ là một loại khiêm tốn, cũng biểu thị tôn trọng đối phương. Đối diện một nam một nữ bề ngoài bình thường, Lưu Sa, một trong Thập Nhị Nhân Kiệt khiêm tốn tự xưng là tại hạ.

Tại sao?

Mọi người không hiểu, Bạch Thiếu Đông cũng không hiểu. Hôm nay Bạch Thiếu Đông mời Bạch Kiếm, Lưu Sa đến bênh vực gã, không ngờ Bạch Kiếm kêu gã xin lỗi thì thôi, Lưu Sa cũng khách sáo với cặp nam nữ này. Bạch Thiếu Đông vừa tức vừa sốt ruột. Lúc này đại sảnh rối loạn, mọi người giương mắt nhìn qua thấy hai nữ nhân đi tới. Hai nữ nhân này là Bạch Phiêu Phiêu, Ngự Nương.

Thấy Bạch Phiêu Phiêu, mắt Bạch Thiếu Đông sáng rực lên, gã lao qua hét to:

- Đường tỷ đến vừa lúc! Ta ở trong học phủ bị Lãnh Cốc ăn hiếp, đường tỷ hãy lấy lại công bằng cho ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.