🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lãnh Cốc trợn trắng mắt:

- Lại chọc ta ghê tởm phải không? Nói theo lời của ngươi là ta dù gì sống khoảng bốn mươi năm, nếu không chính chắn chẳng khác nào nhũn não.

Trần Lạc vỗ vai Lãnh Cốc, cười to bảo:

- Hách phủ chủ nói lời ẩn ý, nhưng Hách phủ chủ không nói rõ ràng thì ta cũng không tiện đoán mò. Chờ xem tình huống đi.

- Được rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Chắc ta sẽ ở lại Trung Ương học phủ vài ngày, còn ngươi? Tính làm gì?

- Ngươi rảnh rỗi ở lại đây làm chi?

- Nếu ta đoán đúng thì mấy ngày nữa, tối đa khoảng bảy, tám ngày đại nhân vật giấu sau Trung Ương học phủ sẽ xuất hiện.

- Sao ngươi biết?

Trần Lạc nhún vai cười nói:

- Cảm giác, hơn nữa khi đó sẽ 'rất' náo niệt, người trong phương thế giới này hứng thú với Nhân Thư chắc sẽ ra mặt hết.

- Cái gì?

Lãnh Cốc giật mình kêu lên:

- Ngươi nói là đám người Vân Đoan thái tử, Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên đều lộ mặt sao?

- Miễn là bọn họ hứng thú với Nhân Thư thì chắc chắn sẽ đến.

- Tại sao? Không... Không lẽ?

Lãnh Cốc chợt nhận ra điều gì, biểu tình cực kỳ kích động, giọng gã run run:

- Chẳng lẽ Nhân Thư sắp hiện thế? Mau vậy?

- Hiện thế? Không, chưa đến lúc đó, mới chỉ hoàn thành tái tạo.

Lãnh Cốc hiểu biết Nhân Thư chỉ vẻn vẹn nghe và thấy, gã không phân biệt được Nhân Thư hoàn thành tái tạo và hiện thế có gì khác nhau.

Trần Lạc giải thích rằng:

- Nên giải thích sao đây. Nhân Thư hoàn thành tái tạo giống như gà mẹ đẻ trứng, nhưng muốn từ trứng ấp ra gà con còn cần một đoạn thời gian.

- Thế đến lúc đó sẽ có người cướp không?

- Nhân Thư vừa mới hoàn thành tái tạo là lực lượng hỗn độn nhất, cũng nguyên thủy nhất. Đừng nói cướp, đụng vào nó rất có thể sẽ tán thành mây khói. Ta nghĩ không ai dám cướp Nhân Thư vào lúc này, ít nhất ta thì không dám. Huống chi bây giờ có cướp cũng vô dụng, ngươi không phải gà mẹ, không biết cách ấp trứng ra gà con.

- Vậy bọn họ tới nơi này làm gì?

- Ta cũng không biết bọn họ đến làm gì, ta càng không biết có thể làm gì, chính vì không biết nên càng phải đi xem. Thứ này giống như cướp bóc, trước khi ngươi ra tay thì phải thăm dò địa hình, hiểu biết chút ít mục tiêu thì lúc cướp tăng thêm phần thắng.

- Được rồi Lạc gia, phải nói so sánh của Lạc gia rất thích hợp.

Trần Lạc, Lãnh Cốc đi dạo trong Trung Ương học phủ, không biết sao đến một đại điện. Đại điện to lớn cực kỳ náo nhiệt, nhiều đệ tử tụm năm tụm ba, có nói cười, có uống rượu. Khá nhiều nam nữ hôn nhau trước mắt bao người, tình hình rối loạn. Khiến Trần Lạc thấy lạ là nơi đây nên là Long Xà viện trong trí nhớ của hắn. Giờ không thấy Long Xà viện đâu, biến thành đại điện.

- Long Xà viện đâu? Bị dỡ bỏ rồi sao?

- Hơn mười năm trước họ phủ đã dỡ Long Xà viện, chỗ này bây giờ là Long Xà đại điện, nơi giải trí cho các học viên. Ta nghe nói mỗi tối nơi này có cuộc sống về đêm khá phong phú, như du nhạc viên thời chúng ta. Điểm khác biệt duy nhất là du nhạc viên kia dùng để đánh nhau, Long Xà đại điện này tuy cũng có đánh nhau nhưng nhiều lúc tụ tập lại chơi bời.

Lãnh Cốc nhìn các cặp nam nữ hôn nồng cháy, gã khẽ thở dài:

- Ài, bố khỉ, người trẻ tuổi bây giờ không biết xấu hổ là gì. Trước mắt bao người ban ngày ban mặt đã hôn nhau.

- Người trẻ tuổi thì phóng khoáng một chút cũng nên thông cảm.

Hôm nay tâm tình của Trần Lạc không tệ, ít ra bề ngoài là như vậy. Trần Lạc đang đi thì thấy một con sư tử hổ báo hung mãnh đang rượt cắn một con mèo nhỏ xinh.

Tiểu cô nương vừa chạy theo vừa khóc kêu:

- Cầu xin các ngươi hãy tha cho Tiểu Quai của ta đi... Xin các ngươi... Hu hu... Xin các ngươi...

Tiểu linh miêu bị rượt đuổi người đầy vết thương, nhưng con sư tử hổ báo thú hung dữ thân hình khổng lồ vẫn bám theo không bỏ. Không biết sao tiểu linh miêu nhìn thấy Trần Lạc thì như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, dùng hết sức lực nhảy vọt lên.

Trần Lạc mỉm cười nói:

- Vật nhỏ thật có linh tính.

Trần Lạc không từ chối, hắn ôm tiểu linh miêu vào ngực. Con con sư tử hổ báo thú hung dữ cũng nhào tới. Lãnh Cốc nhanh nhẹn trừng mắt. Con sư tử hổ báo thú hung dữ thoáng chốc sợ hãi bỏ chạy.

Tiểu cô nương khóc lóc chạy như bay đến, lo lắng nhìn tiểu linh miêu trong ngực Trần Lạc:

- Tiểu Quai... Hu hu, Tiểu Quai sao rồi?

- Đây là linh miêu của cô nương?

Tiểu cô nương gật mạnh đầu, vội cảm ơn.

Tiểu cô nương nhìn tiểu linh miêu nằm im không nhúc nhích trong ngực Trần Lạc, nàng đau thương nói:

- Tiểu Quai... Chết rồi sao?

Trần Lạc vuốt nhẹ tiểu linh miêu:

- Không, nó chỉ bị sợ hãi.

tiểu linh miêu người đầy vết thương xỉu thoáng chốc khỏe mạnh nhảy nhót.

Tiểu cô nương nhận lấy tiểu linh miêu, vui vẻ reo lên:

- Tiểu Quai không chết, hu hu... Tiểu Quai sống...

Tiểu cô nương cúi đầu cảm ơn Trần Lạc, Lãnh Cốc:

- Học trưởng, đại thúc, thật là đa tạ các người, vô cùng đa tạ. Nếu không có học trưởng thì... Hu hu... Tiểu Quai của ta đã...

Học trưởng?

Đại thúc?

Trần Lạc buồn cười, không ngờ sống bốn mươi tuổi, lại đến Trung Ương học phủ còn có người xem hắn là đệ tử.

Lãnh Cốc đứng bên cạnh hâm mộ kèm ghen tỵ lẩm bẩm:

- Ài, thật là cùng tuổi không chung mệnh. Mọi người cùng sống bốn mươi năm, tiểu cô nương gặp Lạc gia thì thân thiết gọi học trưởng, thấy lão tử kêu địa thúc. Bà nội nó, chênh lệch lớn vậy?

Lúc này một đoàn mười người hùng hổ xông đến. Đám thiếu niên khoảng mười bảy, tám tuổi, chắc làd đệ tử Trung Ương học phủ. Nhìn cách ăn mặc thì bọn họ là công tử ca gia đình giàu có, khí thế hùng hổ. Đặc biệt thanh niên dẫn đầu, mặc lòe loẹt, cổ đeo dây chuyền, eo cột dây, cổ tay đeo vòng, nhẫn trên ngón cái nhìn là biết không phải vật tầm thường.

- Ô, không ngờ trong Long Xà quảng trường còn có người dám chống đối Bạch Thiếu Đông ta.

Thanh niên tên Bạch Thiếu Đông khá đẹp trai, mặt mày kiêu ngạo chỉ có ở những công tử ca, khóe môi treo nụ cười kiêu căng. Bạch Thiếu Đông nhìn con sư tử hổ báo thú sợ hãi co ro dưới chân mình, ngước lên nhìn Trần Lạc, lại ngó sang bên cạnh Lãnh Cốc.

Bạch Thiếu Đông cười hỏi:

- Mới nhập học phải không? Viện nào?

Lãnh Cốc lười so đo, gã vung tay định đi:

- Nhãi ranh tránh qua một bên!

Nhưng Lãnh Cốc mới nhúc nhích, hơn mười người bao vây gã lại.

Bạch Thiếu Đông vênh váo nói:

- Lão già, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Có tin Bạch Thiếu Đông ta nói một câu cho ngươi chết tại đây không?

- Bà nội nó!

Lãnh Cốc nhìn bộ dáng vênh váo của Bạch Thiếu Đông thì tức cười, nói với Trần Lạc:

- Thấy sao? Con nít bây giờ độc ác không? Chưa làm gì đã muốn giết ta tại đây, ác hơn chúng ta hồi xưa nhiều.

Trần Lạc nhún vai, cũng thấy buồn cười:

- Đúng là cuồng hơn chúng ta hồi xưa nhiều.

Hai người nói cười làm Bạch Thiếu Đông thấy quê, gã hét to một tiếng:

- Như thế nào? Các ngươi nghĩ ta không dám sao? Hừ! Cách uynh đệ, đánh chúng, đánh thẳng tay vào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.