🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thái Sơ chủ Thánh thành mở miệng nói:

- Chậc chậc. Hiên Viên lão đệ, dù có sợ Vân Đoan cũng không cần như vậy đi? Mời cả mấy vị lão vương gia ẩn cư nhiều năm ra.

Thái Sơ mập đầu tiên là cười nhạo Quang Minh thành, giờ mỉa mai Thánh thành, cộng thêm gã luôn xoay hai trái cầu, nhìn gã thật khó tưởng tượng là chủ Thánh thành quyền khuynh một phương.

- Vân Đoan thì có gì mà sợ?

Hiên Viên Vũ hất ống tay áo dài. Kiêu ngạo nói:

- Hôm nay là ngày Thiên Ngộ Nhân Quả Bi mở ra, sánh bằng thiên tích thịnh thế. Ta mời mấy vị lão vương gia xuống núi để mở mắt.

Nhìn chủ nhân ba trung tâm quyền lực đương thời mỉa mai, châm chích nhau, Tịch Nhược Trần rất muốn cười. Thần Toán Tử Thiên Tà lắc đầu thở dài, vô cùng thất vọng. Độ Nghiệp phương trượng chùa Phổ Độ thở dài thườn thượt. Tần Phấn đứng gần đó không giống Tịch Nhược Trần nhếch mép khinh thường, cũng không như Thiên Tà lắc đầu thở dài. Tần Phấn nhíu mày, hơi lo âu.

- Tần Phấn, bên trong không có phụ mẫu của ngươi sao?

Lãnh Cốc thấy Tần Phấn lo âu thì mở miệng hỏi:

- Ta nhớ ngươi nói là sớm sắp xếp phụ mẫu ở chỗ yên tĩnh?

Tần Phấn gật đầu.

- Ngươi cũng đã cắt đứt qua lại với Hoàng thành, vậy còn lo lắng cái gì?

- Ngươi không biết, khi ta còn nhỏ được mấy vị lão vương gia đối xử tốt, ta không ngờ Hiên Viên Vũ cũng mời bọn họ đến.

Tần Phấn đi qua chào mấy vị lão vương gia Hoàng thành.

Lãnh Cốc bực bội nói:

- Hiên Viên Vũ này đúng là rác rưởi, có lẽ đúng như Thái Sơ mập nói, tên này ợ Vân Đoan nên mời hết mấy vị lão vương gia ra.

Ngạo Phong nói:

- Hiên Viên Vũ đúng là sợ Vân Đoan, nhưng hắn mời mấy vị lão vương gia xyống núi không phải vì trông chờ bọn họ. Hiên Viên Vũ định dùng sự sống chết của mấy vị lão vương gia Hoàng thành cột chung với Tần Phấn.

- Là sao? Nói thẳng ra đi.

Ngạo Phong trừng Lãnh Cốc, nghẹn lời trước chỉ số thông minh của gã.

Ngạo Phong kiên nhẫn giải thích rằng:

- Ngươi không nghe Tần Phấn nói gì sao? Mấy vị lão vương gia từ nhỏ đã tốt với Tần Phấn, Hiên Viên Vũ cũng biết điều này, sợ nếu Hoàng thành gặp nguy hiểm thì Tần Phấn khoanh tay đứng nhìn. Cho nên Hiên Viên Vũ mời mấy vị lão vương gia ra, nếu Hoàng thành gặp nguy hiểm thì Tần Phấn không thể thờ ơ.

- Nghe xong cảm giác Hiên Viên Vũ thật âm hiểm.

Tần Phấn chào mấy vị lão vương gia, Thần Toán Tử Thiên Tà thấy vậy cười lẩm bẩm:

- Hiên Viên Vũ giỏi tính kế thật, dùng mấy vị lão vương gia kéo lại Tần Phấn, kéo Tần Phấn tương đương kéo theo Ngạo Phong, Lãnh Cốc, kéo hai người này tức là kéo cả Lạc gia.

Một lão nhân Lăng Tiêu cung định hỏi chuyện:

- Thiên Tà, ngươi thấy hôm nay...

Thần Toán Tử Thiên Tà lắc đầu, nói:

- Không nhìn ra, nên ta mới đích thân đến. Hôm nay Thiên Ngộ Nhân Quả Bi sẽ xảy ra chuyện gì, không ai kết luận được. Ai sẽ thành tựu, ai là nhân quả của ai, chỉ có trời mới biết. Bởi vì nhân quả lần này bên trong có một nhân quả chưa biết, nên không ai rõ ràng, không biết...

- Ý ngươi nói Trần Lạc?

- Trừ hắn ra còn ai nưa?

Thần Toán Tử Thiên Tà nhắm mắt cảm ứng, gã lắc đầu định nói gì thì bỗng mở mắt ra.

Thần Toán Tử Thiên Tà nghiêm túc nói:

- Người Vân Đoan sắp giáng xuống, thật rầm rộ.

Không biết sao chân trời đột nhiên thay đổi, bầu trời trong xanh đầyn ắng chợt nổi lên một vầng trăng. Mặt trời và mặt trăng dung hợp lại, ban ngày biến đêm đen, ban đêm là ban ngày. Bầu trời tỏa ánh sáng bạc trắng chói mắt. Ánh sáng đâm mắt mọi người phải nhắm lại, tất cả mọi người, dù là Thiên Hành giả cũng không ngoại lệ. Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành, Lý Thiên Tâm chủ Quang Minh thành, Thái Sơ chủ Thánh thành, Tần Phấn, Ngạo Phong, Tịch Nhược Trần, Thần Toán Tử Thiên Tà, tất cả buộc phải nhắm mắt lại.

Giờ khắc này, thánh ca vang lên xen kẽ với phạn âm trang nghiêm túc mục, thanh âm cao vút. Thần thánh quang minh mà mênh mông, truyền vào trong tai chấn nhiếp linh hồn, nhịp tim mọi người đập nhanh.

Không biết qua bao lâu, thật sự không ai biết.

Khi thánh ca ngừng mọi người mới dần mở mắt ra, ngước dầu lên, giương mắt nhìn sang. Bọn họ sững sờ nhìn. Bởi vì bầu trời vỡ, thủng một thủy kính to lớn. Trong thủy kính trời trăng giao nhau, âm dương giao hợp, giống như Thái Cực. Trong thủy kính như chứa lực lượng cực kỳ khủng bố.

Thứ này rốt cuộc là cái gì? Không ai biết.

Giờ phút này, không ai quan tâm. Ánh mắt mọi người bị các người khổng lồ hấp dẫn. Bọn họ giật mình, hoảng sợ. Những người khổng lồ mặc giáp đen, biểu tình uy nghiêm, tay cầm kiếm to. Mọi người biết đây là Tài Quyết Giả đến từ Vân Đoan, khoảng chín ngàn người, dán nhau san sét đứng trên bầu trời như thiên nhân nhìn xuống mặt đất.

Mỗi Tài Quyết Giả sánh bằng Thiên Hành giả, hơn chín ngàn Tài Quyết Giả là khái niệm gì? Không ai tưởng tượng nổi.

Chỉ có bấy nhiêu sao?

Không!

Trừ chín ngàn Thẩm Phán Giả ra trên bầu trời có hơn chín trăm người khổng lồ sánh bằng ngọn núi. Những người khổng lồ đặc biệt thần thánh, diệc đặc biệt quang minh, thân khoác giáp trắng. Người khổng lồ đứng trên bầu trời đầu đội trời, chân đạp đất. Mọi người biết những người khổng lồ giáp trắng này là Vân Đoan Thẩm Phán Giả.

Nghe đồn mỗic vị Thẩm Phán Giả lực lượng sánh bằng thế giới pháp tắc, mỗi một vị có lực lượng xóa sổ Thiên Hành giả. Hiện tại hơn chín trăm Thẩm Phán Giả đứng trên bầu trời, đây là khái niệm gì? Không ai biết.

Chín ngàn Tài Quyết Giả, hơn chín trăm Thẩm Phán Giả.

Vân Đoan động can qua lớn như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì?

Còn có thứ to lớn trông như thẩm phán chi nguyên là gì?

Không ai biết. Biểu tình Tần Phấn trầm trọng, Ngạo Phong cũng vậy. Lãnh Cốc cảm thấy da đầu tê dại, hoảng hốt.

Lãnh Cốc lắp bắp:

- Bà... bà nội nó... Vân Đoan định... định đại... đại khai sát giới sao?

Ngạo Phong lắc đầu, Tần Phấn cũng lắc đầu. Khi Tần Phấn thấy biểu tình của đám đại nhân vật ba trung tâm quyền lực thì nỗi lòng bất an càng lo lắng hơn. Các đại nhân vật ba trung tâm quyền lực bộ dạng không sợ hãi, trông rất hưng phấn, cực kỳ kích động. Ba bá chủ Hiên Viên Vũ, Thái Sơ, Lý Thiên Tâm biểu tình kích động, ngửa đầu như đang chờ đợi gì.

Sao có thể như vậy?

Tại sao bọn họ kích động như thế?

Tần Phấn còn nhớ Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành tuy không muốn hợp tác với Trung Ương học phủ đối kháng Vân Đoan nhưng không nên dễ dàng thần phục Vân Đoan. Nghe tin Quang Minh thành, Thánh thành cũng có thái độ mập mờ. Lúc mới xuất hiện ba phe trào phúng đối phương có bị Vân Đoan hù sợ teo tim không, bây giờ Vân Đoan xuất hiện hơn chín ngàn Tài Quyết Giả, chín trăm, Thẩm Phán Giả, trận thế rầm rộ, người ba trung tâm quyền lực chẳng những không sợ hãi còn biểu lộ hưng phấn, kích động.

Không lẽ...

Tần Phấn nhận ra một bí ẩn.

Ngạo Phong mở miệng nói:

- Người Vân Đoan đã đến nhưng tại sao không thấy một người Trung Ương học phủ nào?

Thịch!

Mặt Tần Phấn cứng ngắc, 49e:

- Nếu người Trung Ương học phủ không xuất hiện thì chỉ có một khả năng, đó là Trung Ương học phủ gặp bất trắc, khiến bọn họ không thể đến.

Lãnh Cốc không hiểu, Ngạo Phong cũng hoang mang:

- Rốt cuộc là chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.