🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Hắc Côn, không thể.

Thấy thế, Tư Đồ Mã Phi lập tức ngăn lại, song đã muộn.

Hắc Côn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ khàn khàn nói:

- Đại Nhật thế tử các ngươi đã không dám giết, vậy để ta tới giết hắn thôi.

Tại trước mắt bao nhiêu người, Hắc Côn cứ như vậy coi linh hồn Nghịch Lang Gia như thức ăn, cắn lấy một ngụm, đúng vậy, hắn ăn thực sự.

Một màn như thế khiến cho tất cả mọi người ở đây không khỏi hít một hơi lãnh khí, bởi vì mọi người đều biết linh hồn Nghịch Lang Gia cũng không phải linh hồn bình thường, hắn là chân hồn Bạch Hổ, một trong bốn đại thánh thú, nhưng Hắc Côn cứ như vậy ăn bằng sạch, thử tưởng tượng lá gan của hắn phải hắc ám cỡ nào mới dám làm ra như vậy? Đừng nói những người khác, cho dù là Gia Cát Thiên Biên hay Tần Phấn, cả hai đều là những thiên kiêu siêu cấp, nhưng cũng không dám tùy tiện thôn phệ chân hồn Bạch Hổ của Nghịch Lang Gia, dù sao thứ này cũng là chân hồn thần thú, luyện hóa được nó còn khó hơn cả lên trời.

Hắc Côn này quả thưc… Quá mức hung tàn.

Sau khi ăn xong, Hắc Côn còn liếm mép, móc ra một chiếc khăn tay từ trong người, lau miệng một cái, cất giọng khàn khàn, nói:

- Chân hồn Bạch Hổ… Đúng là mỹ vị.

- Hắc Côn, ngươi sao có thể…

Tư Đồ Mã Phi tức giận, sắc mặt trắng bệch, nặng nề thở dốc quát lên:

- Ngươi giết Nghịch Lang Gia như thế có biết là phá hủy kế hoạch của Đại Thế Tử điện hạ hay không?

- Làm sao? Ngươi muốn giáo huấn ta à?

Hắc Côn nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, nói:

- Ngại quá, ngươi là người của Đại Thế Tử, nhưng ta thì không phải.

- Cho dù là Cửu Tước Tử cũng sẽ không cho phép ngươi làm như vây.

- Thật không?

Hắc Côn lau lau khóe miệng, sau đó mới đưa tay cất chiếc khăn vào trong người, nói:

- Sợ rằng đây không phải vấn đề ngươi cần bận tâm.

Nếu nói Đại Thế Tử và Cửu Tước Tử, những người khác có lẽ còn không biết, nhưng Gia Cát Thiên BIên và Tần Phấn đều rõ, Đại Thế Tử và Cửu Tước Tử là hai vị nắm quyền bá chủ tuyệt đối trên Vân Đoan, hiển nhiên Tư Đồ Mã Phi lfa người của Đại Thế Tử, còn Hắc Côn hình như là người của Cửu Tước Tử, song phương thoạt nhìn tuyệt không thân thiện cho mấy.

- Ngươi!

Tư Đồ Mã Phi nhất thời nghẹn họng, những người Vân Đoan khác thấy Hắc Côn như vậy, ai nấy đều từng chút từng chút một lui sạch ý thức, bởi vì phàm là người trên Vân Đoan đều biết Hắc Côn tính tình hung tàn, tâm độc, Liễu Giang càng lui nhanh tránh phía sau lưng Tư Đồ Mã Phi, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có lý Lăng Thiên vẫn lẳng lặng đứng đó, trước sau như một mỉm cười, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây chẳng có chút xíu quan hệ tới một vị trong hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử như hắn.

- A a… Ta không nhìn lầm chứ, Lý Lăng Thiên từ khi nào đã lăn lộn cùng một chỗ với đám người Đại Thế Tử rồi?

Hắc Côn liếc mắt nhìn, dư quang đặt trên người Lý Lăng Thiên, sau đó không biết vì sao lại móc khăn tay ra chùi mép một cái.

- Ta chỉ tới tham gia náo nhiệt mà thôi.

Lý Lăng Thiên mỉm cười đáp lại:

- Bất quá… Hắc huynh ngươi nhất định phải luyện hóa linh hồn Nghịch Thiên Gia sao?

- Thế nào? Ngươi cho rằng Hắc Côn ta không có bản lĩnh này sao?

- Ha ha…

Lý Lăng Thiên nhàn nhạt cười nói:

- Hắc huynh có bản lĩnh luyện hóa chân hồn Bạch Hổ của Nghịch Lang Gia hay không thì ta không biết, ta chỉ biết… Ngươi cắn nuốt linh hồn Nghịch Lang Gia như thế… Sợ rằng Thương Vô Tà sẽ không dễ dàng cho ngươi rời đi được đâu…

- Thương Vô Tà? Chính là Thiên Vương thượng cổ kia phải không?

- Chính là hắn.

- Ngươi cho là ta sợ hắn sao?

- Ta vẫn cho rằng phương thiên địa này không ai đủ khiến Hắc huynh phải sợ… Chỉ bất quá…

- Chỉ bất quá cái gì?

Thanh âm Hắc Côn khàn khàn vừa dứt, đột nhiên cảm giác không đúng, hưu một tiếng, toàn bộ thế giới đang phủ trong hắc ám bỗng nhiên lập tức sáng bừng, mọi người chỉ thấy một đạo bóng người đột nhiên xuất hiện, sau đó đánh thẳng tới chỗ Hắc Côn.

Ầm ầm.

Cũng không biết thực lực người tới quá mạnh mẽ hay là tốc độ hai người tranh đấu quá nhanh khiến cho đại đa số người tại hiện trường đều không rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ có thể cảm nhận được lực lượng cường đại đánh cho cả khoảng không đều không ngừng run rẩy, ầm ầm một tiếng vang vọng, một người rơi xuống từ trên hư không.

Không phải ai khác, chính là Hắc Côn vừa mới vỗ một cái đánh chết Nghịch Lang Gia, khi hắn rơi xuống, cả người đã bị oanh tạc kịch liệt, quang hoa bao phủ toàn thân trở nên run rẩy.

- A…

Hắc Côn quát lên một tiếng thật lớn, lực lượng Kiểu Nguyệt quanh thân điên cuồng bộc phát ra quang hoa âm lãnh mênh mông. Lại phịch một tiếng, quang hoa bao phủ trên người hắn bị đánh tán loạn, lúc này mới rơi xuống đứng vững được trên mặt đất, khóe miệng lộ ra một tia máu tươi nhàn nhạt.

Là ai?

Mọi người nhìn lại phía sau, bất ngờ phát hiện trong hư không từ lúc nào đã có một bóng người mờ mịt đứng đó, dường như là một nam tử, thoạt nhìn gương mặt tuấn lãng bí hiểm, thần tình hắn uy nghiêm, dõi mắt nhìn xuống Hắc Côn bên dưới kia, trong tay là một đoàn quang hoa hình Bạch Hổ, hiển nhiên là chân hồn Bạch Hổ của Nghịch Lang Gia vừa mới bị Hắc Côn thôn phệ.

- Thương Vô Tà.

- Hắn là Thiên Vương thượng cổ Thương Vô Tà.

Hiện trường lập tức có người nhận ra thân phận của người đến, đúng là Thiên Vương thượng cổ Thương Vô Tà.

Bất kể là Đại Nhật thế tử Tư Đồ Ma Phi hay Gia Cát Thiên Biên và Tần Phấn, bọn họ tại thời điểm Thương Vô Tà xuất hiện liền nhận ra chính là Thương Vô Tà, chỉ là bọn hắn cũng không ai ngờ được sau mười năm tới nay, Thương Vô Tà dĩ nhiên đã cường đại đến mức này.

Đúng vậy, ai cũng không ngờ được, Tư Đồ Mã Phi là thế, Tần Phấn lẫn Gia Cát Thiên Biên, ngay cả Lý Lăng Thiên cũng là như thế.

Bọn họ đều biết, khi núi Táng Cổ hiện thế, Thương Vô Tà lộ ra thân phận là người luân hồi chuyển thế, hơn nữa còn là Thiên Vương uy phong lẫm lẫm thời thượng cổ, bọn họ cũng biết sau sự kiện núi Táng Cổ, Thương Vô Tà nhất định trở nên cường đại, nhưng cường đại tới mức nào thì không ai có khái niệm cụ thể, bởi vì từ sau sự kiện núi Táng Cổ hiện thế, Thương Vô Tà vẫn chẳng bao giờ xuất hiện, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trong mười năm, đồng thời cũng bộ lộ thực lực kinh khủng khiếp người. Khiến đám người Gia Cát Thiên Biên và Tần Phấn khiếp sợ không phải vì hành động đánh bại Hắc Côn vừa rồi, bọn họ khiếp sợ là vì đều nhìn ra được Thương Vô Tà ở đây tuyệt không phải bản tôn của hắn, đó chỉ là một đạo phân thân mà thôi.

Chỉ dựa vào một đạo phân thân liền có thể đánh cho Hắc Côn bại lui toàn diện, thực lực cỡ này đủ khiến cho đám người Gia Cát Thiên Biên phải giật mình.

- Ngươi chính là Thương Vô Tà?

Hắc Côn đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm, ngẩng đầu âm trầm cười nói:

- Thừa dịp ta chưa chuẩn bị tới xuất thủ đánh lén, ha ha, tốt, rất tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.