🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dưới cơn nóng giận, Độ Biên quát lớn một tiếng, vận chuyển công lực toàn thân, trong nháy mắt liền đánh ra Uy Vũ Quyền ẩn chứa tám mươi mốt đạo thần thông.

Song, lão giả điên kia không né không tránh, thậm chí ngay cả liếc nhìn cũng không có một cái, Uy Vũ Quyền ẩn chứa tám mươi mốt đạo thần thông đánh tới, chẳng biết tại sao lại tiêu tan thành mây khói, Độ Biên căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng phản chấn lại, chấn cho hắn miệng mũi văng đầy máu tươi.

- A di đà phật!

Bạch mi lão hòa thượng Độ Nghiệp niệm một câu Phật hiệu, nghiêm nghị nói:

- Không biết vì sao thí chủ lại tới?

Lão giả điên đứng ở trên tấm bia đá, khi thì cười to, khi thì giận dữ, miệng lẩm bẩm những lời không hiểu ra đâu vào đâu.

- Nhân quả không nhân, nhân quả không quả, ha ha ha, hắc… Đến thật nhanh, đến thật nhanh! Ha ha ha!

Thoáng chốc, tấm bia đá kịch liệt hoảng động, truyền đến tiếng quát của Nhân Quả nương nương:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai… Đúng vậy, ta là ai?

Lão già điên mờ mịt lại bàng hoàng, cười lớn:

- Ta không biết mình là ai, nhưng ta biết ngươi là Nhân Quả… Ha ha ha! Ngươi chính là Nhân Quả, thực là buồn cười! Buồn cười quá! Đường đường là nương nương hóa thân của Nhân Quả, chấp chưởng pháp tắc nhân quả lại luân hồi không được, ngủ say trốn ở chỗ này… Ha ha ha! Ngươi đang trốn cái gì? Tránh cái gì? Ha ha ha!

- Làm càn! Ngươi muốn chết!

Nhân Quả nương nương rất là tức giận.

Lão giả điên vẫn không sợ hãi, ngửa đầu không ngừng cười to:

- Ta muốn chết? Ha ha ha, ta đang tìm chết đây, còn các ngươi sao không phải thế chứ? Nếu không như thế, sao ngươi còn phải trốn ở chỗ này? Ha ha ha!

- Ngươi đã muốn chết, vậy bản cung sẽ thành toàn cho ngươi!

Rắc một tiếng, trên tấm bia đá đột nhiên sụt ra một vết nứt. Thấy tình cảnh này, Độ Nghiệp nhất thời cảm thấy không ổn, lập tức phi thân tới trước ngăn cản, hòa thượng rượu thịt Độ Biên đang muốn đi qua hỗ trợ, chỉ là vừa mới di chuyển, dị biến lại phát sinh, chỗ tấm bia đá nở rộ quang hoa, một khắc ngay sau đó làm Độ Biên phục hồi tinh thần, lão giả điên không còn thấy đâu nữa, ngay cả Độ Nghiệp phương trượng cũng biến mất vô tung vô ảnh.

- Sư huynh?

Độ Biên thử gọi một tiếng, không ai đáp lại hắn. Lúc này, thanh âm Độ Nghiệp truyền tới:

- Sư đệ, người vừa tới không thể coi thường, ta tạm thời dùng Kim Cương Phục Ma Kỳ vây khốn hắn, ngươi trước tiên thủ hộ chỗ này.

- Sư huynh, người nọ rất lợi hại, ngươi nhất định phải cẩn thận.

Độ Biên vừa nói, lại sốt ruột nói tiếp:

- Đợi một chút, sư huynh, không còn Đại Nhật Tịnh Hóa kinh, nương nương có thể hay không…

- Tạm thời không ngại, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, ta cũng không biết có thể vây khốn nàng được bao lâu nữa, sư đệ, kế sách lúc này là, ngươi trước tiên đuổi Trần Lạc ra khỏi không gian Nhân Quả.

Độ Biên gật đầu, biết rõ chuyện này quan trọng, không dám chậm trễ, song, khi hắn đang chuẩn bị đi tìm Trần Lạc thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn nhìn thấy một người, là nam tử toàn thân mặc áo lam, thân hình gầy gò, khuôn mặt tuấn mỹ pha chút âm nhu, không phải ai khác chính là Trần Lạc, đây cũng là người Độ Biên vừa muốn gặp lại không muốn gặp nhất lúc này.

Muốn gặp là vì hắn đang muốn sớm tìm thấy đối phương rồi đuổi ra ngoài.

Không muốn gặp nhất là vì hắn không muốn tại phụ cận tấm bia đá kia gặp phải tên này, kẻ không rõ có ân oán tình cừu gì với Nhân Quả nương nương.

- Ngươi!

Độ Biên vừa nhìn thấy Trần Lạc, nhất thời có loại cảm giác tê dại da đầu, không phải hắn sợ Trần Lạc, hắn sợ là sợ Nhân Quả nương nương thấy được đối phương.

Trong hư không, Trần Lạc một đường đuổi theo lão già điên kia tới nơi này, không nói không đuổi theo kịp lão già điên kia, ở chỗ này gặp phải hòa thượng rượu thịt trái lại khiến hắn cảm thất bất ngờ, chẳng qua khi hắn thấy được một khối bia đá rạn nứt đứng sừng sững ngoài chỗ không xa kia, bỗng nhiên dừng lại, yên lặng nhìn, nhất là tám chữ to « Nhân quả không nhân, nhân quả không quả » trên tấm bia đá kia, khiến trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác không thể nói rõ bằng lời.

- Tiểu tử, nơi này là nơi Nhân Quả Phật môn, những người không nhiệm vụ miễn vào.

Vừa rồi giao thủ với lão giả điên kia khiến Độ Biên thụ thương không nhẹ, cho đến lúc này vẫn chưa phục hồi trở lại, khi hắn nghĩ đến nếu có thể bình hòa khuyên tiểu tử này rời đi là tốt nhất, đương nhiên, cũng vì lo lắng một khi động thủ sẽ khiến Nhân Quả nương nương chú ý tới.

- Có nhìn thấy một lão già điên chạy qua không?

- Lão già điên? Không có!

- Không có?

Trần Lạc cau mày, khẽ cười nói:

- Đã không có, sao ngươi còn bị thương?

Trong đầu hòa thượng rượu thịt lộp bộp một chút, lúc này mới ý thức được trên khóe miệng còn tia máu chưa kịp lau đi, lấy tay lau miệng, đáp lại:

- Không cần ngươi quản việc Phật gia bị thương, ta nói này tiểu tử, nơi này là chỗ Phật môn, thức thời thì đi nhanh đi.

- Tấm bia đá kia là sao?

Trần Lạc luôn cảm thấy có loại cảm giác đã từng quen biết tấm bia đá kia, chắc cũng có quan hệ gì đó với mình kiếp trước. Khi hắn chuẩn bị đến gần chuẩn bị nhìn kỹ xem, lại bị hòa thượng rượu thịt ngăn lại.

- Tiểu tử, ngươi không có nghe Phật gia nói gì sao, Phật gia lặp lại lần nữa, nơi này là chốn Nhân Quả Phật môn, ngoại nhân không được đi vào!

- Ta chỉ tùy tiện nhìn chút thôi.

- Tùy tiện cũng không được, đi mau! Không đi, Phật gia liền không khách khí với ngươi nữa.

- Không khách khí thì sao chứ, ở bên ngoài ngươi đã không ngăn được ta, còn muốn ngăn ta ở đây?

Trần Lạc cười xùy một tiếng, quanh thân chợt hiện quang hoa màu đen, giống như vòng xoáy hắc động, hòa thượng rượu thịt liền khiếp sợ, vừa mới kịp phản ứng, sau một khắc đã thấy Trần Lạc đứng ở trên tấm bia đá.

- Giỏi cho tiểu tử thối nhà ngươi!

Hòa thượng rượu thịt không nhịn được tức giận kêu lên một tiếng, nhưng lại lo lắng Nhân Quả nương nương chú ý nên không dám phát tác, mắt nhìn Trần Lạc đứng thẳng trên tấm bia đa,s thần kinh của hắn không khỏi căng thẳng, cổ họng nghẹn xuống, hung ác nói:

- Tiểu tử, nơi này không phải địa phương ngươi nên tới, nhanh đi đi!

- Không có chuyện của ngươi, qua một bên hóng gió đi!

Trần Lạc lười phản ứng hắn, cẩn thận nhìn tám chữ to khắc trên bia đá.

Nhân quả không nhân, nhân quả không quả.

Tám chữ này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Không biết, cũng không hiểu, quá múc thâm ảo.

Cho đến hiện tại, sở dĩ Trần Lạc truy tìm việc kiếp trước đã không đơn giản là muốn biết nguyên nhân kiếp trước mình phải táng cổ, bởi vì khi ở bên ngoài thấy được tượng Đại Phật cụt tay, hắn bừng tỉnh về kiếp trước, phảng phất như kiếp trước hắn đã thừa nhận nhân quả từ kiếp trước nữa, nếu như điều này là thực sự, vậy thì quá đáng sợ rồi.

Bản thân thừa thụ nhân quả từ kiếp trước, kiếp trước thừa thụ nhân quả từ kiếp trước của kiếp trước.

Đây không phải chuyện tốt lành gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.