🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quả đúng là Niên đại thiếu chưa hề nói mạnh miệng, khi hắn còn nhỏ tuổi cũng được xưng là thiên kiêu đứng đầu vực Tây Ách, nếu nói thiên tư, năm đó hắn dám xưng thứ hai thì tuyệt không một ai dám xưng số một, tốc độ tu hành không gì sánh kịp, công pháp nào chỉ cần xem một lần cũng có thể hiểu được bảy tám phần, năm đó học phủ Trung Ương đến mời cũng bị hắn từ chối, không tới mười tám tuổi liền thăng cấp thành Vu sư cao cấp, bất quá cũng vào năm ấy đi Mê Vụ Sâm Lâm một chuyến, kết quả đi nhầm vào tàn trận thượng cổ, dẫn đến linh hải dị biến, không cách nào tiếp tục tu hành, hiện tại đã qua hơn mười năm, mắt nhìn tu vi những người khác đều đang tăng lên, ngay cả những thằng nhóc con cũng tu đến Đại Vu sư, còn hắn hiện giờ vẫn dừng lại ở giai đoạn Vu sư cao cấp, bất kể nỗ lực như thế nào cũng không thể đề cao thêm một tầng, cho đến ngày nay, hắn từ lâu đã buông bỏ, ít nhiều cũng nghiệm ra, cũng vui vẻ làm một tên Nhị thế tổ từ đầu tới chân.

Nhưng lời này của hắn truyền vào trong tai Phương Ngạo lại gặp phải chế nhạo:

- Niên đại thiếu a Niên đại thiếu, hiện tại đã là thời đại nào rồi, núi Táng Cổ hiện thế cách đây đã mười năm, Vân Đoan cũng bắt đầu chưởng quản trật tự thế giới, còn ngươi vẫn nghĩ về chuyện cũ năm nào.

Phương Ngạo chuyển đề tài, nói:

- Bất quá cũng phải nói, ngươi đến cùng cũng chỉ có mấy chuyện cũ rích đó là còn kể ra được, chứ hiện tại thì… Ha ha, ngươi bất quá chỉ là một chuyện cười lớn nhất vực Tây Ách mà thôi, nếu như không phải Niên gia các ngươi xuất hiện một Niên Tiểu Linh, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống tiếp được tại vực Tây Ách sao? Cả vực Tây Ách này có ai không biết Niên đại thiếu ngươi ăn bám vào muội muội?

Nhục nhã, nhục nhã một cách trần trụi, bất kể là ai nghe được lời nhục nhã trần trụi như vậy, sợ là đều không chịu nổi, bất quá Niên đại thiếu lại không hề có vẻ tức giận, trái lại còn cười ha ha, nói:

- Không sai, Niên gia chúng ta xác thực là nhờ vào tiểu muội ta chèo chống, còn mọi người nói huynh trưởng như ta sống ăn bám vào muội muội, ha ha… Niên đại thiếu ta chưa bao giờ phủ nhận điểm này, ai bảo ta có một muội muội tốt đây.

Người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch, da mặt Niên đại thiếu quả nhiên đủ dày.

Tỳ Bà không nhịn được lườm hắn một cái, miệng nhỏ không biết là đang lẩm bẩm câu gì, đại khái là mạnh mẽ khinh bỉ Niên đại thiếu một thoáng, chỉ là Trần Lạc lại nhìn ra, nỗi khổ trong lòng Niên đại thiếu sợ là còn dày hơn nhiều so với da mặt của hắn.

- Niên đại thiếu a Niên địa thiếu…

Phương Ngạo liên tục vẫy động mười ngón tay, hỏa diễm màu sắc rực rỡ đang hừng hực hâm nóng chén rượu, tiếp tục nói:

- Tại sao ngươi có thể sống vui vẻ sung sướng tại vực Tây Ách, nghĩ rằng mọi người nẻ mặt ngươi sao? Sai, nghĩ là nể mặt tiểu muội Niên Tiểu Linh của ngươi sao? Cũng sai, đó là vì Phương gia chúng ta cho ngươi mặt mũi, nếu không phải người trong thiên hạ đều biết Nhị ca của ta vừa ý Niên Tiểu Linh, bằng vào đức hạnh này của ngươi cũng muốn hỗn ra trò tại vực Tây Ách sao? Chà chà…

Nhị ca Phương Ngạo tên là Phương Thiên Nam, chính là một vị thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy, cũng là một trong mười hai thiên chi kiêu tử do Vân Đoan tứ phong, càng là đoàn trưởng một trong năm đại phân đoàn chủ lực của đoàn vinh quang Vương Giả, dưới tay có mấy chục vạn vinh quang giả, có thể nói là đứng hàng đầu trong ba mươi sáu kiêu tử vô song, bất kể là thực lực tu vi hay danh tiếng và tầm ảnh hưởng đều lớn vô cùng.

Phương Thiên Nam và Niên Tiểu Linh được khen là kim đồng ngọc nữ, bởi vì Niên Tiểu Linh đồng dạng cũng là một trong mười hai thiên chi kiêu tử, tuy rằng không giống Phương Thiên Nam là đoàn trưởng một trong năm phân đoàn chủ lực đoàn vinh quang Vương Giả, nhưng đoàn vinh quang Linh Linh do nàng dẫn dắt cũng nổi danh bên ngoài, luận lực ảnh hưởng có thể là kém xa tít tắp so với bảy đại đoàn vinh quang, nhưng tuyệt đối là đoàn vinh quang nhất lưu hàng đầu trong thiên hạ ngày nay.

Rất nhiều người đều xem trọng một đôi kim đồng ngọc nữ này, bất quá mọi người đều biết Phương Thiên Nam nhiều lần bảy tỏ tình cảm với Niên Tiểu Linh, nhưng vẫn bị từ chối, Phương Thiên Nam càng công khai tuyên bố, trong năm nay sẽ cưới Niên Tiểu Linh về là vợ, điều này khiến cho rất nhiều người đều vô cùng chờ mong, đến cùng Niên Tiểu Linh có thể gả về cho Phương Thiên Nam hay không, dù sao Phương Thiên Nam cũng là đoàn trưởng một trong năm đại phân đoàn chủ lực đoàn vinh quang Vương Giả, sau lưng có Nhân vương Mạc Vấn Thiên làm chỗ dựa, còn Mạc Vấn Thiên lại là thống lĩnh đoàn vinh quang Vương giả, dưới tay có ngàn vạn vinh quang giả, huống chi Phương gia một tay che trời tại vực Tây Ách, có thể nói là đệ nhất đại gia tộc của vực Tây Ách, nếu như đến lúc đó Niên Tiểu Linh từ chối việc hôn nhân này, Phương gia không chịu nể mặt, đoàn vinh quang Vương Giả cũng sẽ không đáp ứng, đến lúc đó Niên gia có thể là không chịu nổi.

Chuyện này vẫn là nỗi đau trong lòng Niên đại thiếu, giống như một cây gai đâm sâu vào trái tim hắn, hiện tại bị Phương Ngạo nhắc tới trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Niên đại thiếu có chút trắng bệch, ý cười trên khóe miệng cũng biến mất không còn tăm hơi, lạnh lùng nói:

- Phương Ngạo, ta cảnh cáo ngươi, ngươi có thể nhục nhã ta, nhưng không được nhục nhã tiểu muội ta, bằng không, hôm nay ta với ngươi không chỉ dừng lại ở chơi đùa thôi đâu.

- Niên Tiểu Linh là vị hôn thê của Nhị ca ta, tương lai lại là nhị tẩu ta, chúng ta là người một nhà, ta sao có thể nhục nhã nàng?

Khóe miệng Phương Ngạo hiện lên ý cười, không nhanh không chậm hâm nóng chén rượu.

- Thối lắm! Tiểu muội nhà ta tuyệt đối sẽ không gả cho Phương Thiên Nam!

- Ta cũng mỏi mắt chờ mong!

Niên đại thiếu nhìn chòng chọc vào hắn, giống như chó sói nhìn chằm chằm, hồi lâu sau, hắn hít sâu một hơi, đẩy Hồng Nhi trong lòng ra, quát lên:

- Không phải ngươi muốn nàng tiếp khách sao, hôm nay ta liền nhường cho ngươi, dẫn theo người của ngươi lập tức rời đi cho ta.

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!

Phương Ngạo ôm Hồng Nhi, cầm chén rượu đã hâm nóng trong tay đưa đến phía trước Niên đại thiếu, cười nói:

- Như vậy đi, chén rượu ngon này coi như bồi thường cho ngươi.

Dứt lời, đứng dậy rời khỏi.

- Hai vị, cáo từ!

Lý Khiếu Nguyên cũng đứng lên, rời đi với ý cười trên mặt.

Đi đến cửa, Phương Ngạo đột nhiên xoay người, cười nói:

- Ừm, ta ngược lại có một việc quên nói cho ngươi biết, sau ba ngày nữa thì Nhị ca ta sẽ xuất quan, lần này xuất qua Nhị ca ta sẽ tới cưới Niên Tiểu Linh trong vòng một tháng nữa, ngươi làm đại ca cũng phải chuẩn bị chu đáo mới được.

Bộp một tiếng, Niên đại thiếu bỗng nhiên vỗ bàn, tức giận đến mặt đỏ gay, trên trán nổi đầy gân xanh, trợn lên giận giữ nhìn Phương Ngạo, nắm chặt song quyền, cắn răng nghiến lợi nói:

- Trở lại nói cho Phương Thiên Nam biết, chỉ cần Niên Hạo Đãng ta còn thở một hơi, hắn cũng đừng nghĩ đánh chủ ý với tiểu muội ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.