🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Tam thiếu gia, quy củ của Phiêu Hương lâu là do Ngự Nương định ra, nếu như Ngự Nương trách cứ, chúng ta không gánh vác nổi… Hi vọng ngài…

Mắt thấy không ngăn được, Quỳ Hoa chỉ có thể đưa ra tiểu Mạn Đà La đại danh đinh đỉnh, quả nhiên vừa nghe nói đến tên Ngự Nương, Tam thiếu gia Phương gia rốt cuộc dừng bước chân, hắn nhìn xuống Quỳ Hoa, cười lạnh, nói:

- Thế nào? Nghĩ rằng đưa Ngự Nương ra là cho rằng bổn thiếu gia sợ sao?

- Tam thiếu gia, ta không phải có ý này…

- Vậy thì ngươi có ý gì?

Tam thiếu gia Phương gia hoành hành ngang ngược, ngông cuồng thành tính, tuy ngoài miệng nói không sợ Ngự Nương tiểu Mạn Đà La, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng hắn không sợ, nếu như không sợ, hắn cũng sẽ không dừng bước lại, Quỳ Hoa cũng nhìn thấu điểm này, biết sau khi đưa tên Ngự Nương ra cũng nhất định phải nhường mặt mũi cho Tam thiếu gia, suy nghĩ chốc lát, bèn nói:

- Tam thiếu gia, ngươi về nhã gian trước đi, ta đi nói một chút đẻ cho Hồng Nhi tới uống với các ngươi mấy chén, thế nào?

Tam thiếu gia Phương gia đang muốn nói chuyện, Lý Khiếu Nguyên vẫn trầm mặc đứng bên cạnh đã giành trước nói:

- Như vậy thì làm phiền Quỳ Hoa.

Bên trong nhã gian tại Phiêu Hương lâu, Niên đại thiếu ôm Hồng Nhi không ngừng uống rượu với Trần Lạc, tựa hồ có ý định chuốc say Trần Lạc, nhưng muốn cho Trần Lạc quá chén không chỉ có bọn họ, Tỳ Bà cũng có ý này, mới đầu nàng chỉ coi Trần Lạc giống như một gã khách làng chơi bình thường, căn bản không coi là chuyện gì to tát, chẳng hề có lấy một điểm nhỏ hứng thủ, chuẩn bị ứng phó tùy tiện một chút cho xong, tới khi nàng chuẩn bị cho gia hỏa này uống say, bất ngờ phát hiện kẻ này thật giống như uống ngàn ly không biết say, mặc kệ là uống vào bao nhiêu cũng như không có chuyện gì, ngay cả Niên đại thiếu và Hồng Nhi đã uống đến độ loáng choáng, nhưng hắn lại chẳng hề có lấy một chút phản ứng, ai đến mới cũng không cự tuyệt như trước.

Với những thứ rượu ngon bình thường, chỉ cần vận dụng linh lực đều có thể mượn thêm một phần tửu lực, nhưng rượu ngon của Phiêu Hương lâu là do Ngự Nương tiểu Mạn Đà La dùng một loại phương pháp rất đặc thù điều chế thành, vận dụng linh lực căn bản không thể xua đi hơi rượu, dù cho tu vi cao tới đâu cũng không được, bằng không thì hơi rượu đều bị người ta xua đi, ý thức tỉnh táo như thường, các cô nương Phiêu Hương lâu làm sao có thể lừa người ta tiêu phí cho được.

Đương nhiên, cũng không thể loại trừ có một số ít người đặc thù, vận dụng thủ đoạn đặc thù xua được hơi rượu đi, lúc đầu Tỳ Bà cũng hoài nghi có phải Trần Lạc cũng có bản lĩnh đặc thù xua hơi rượu đi hay không, nhưng sau đó cẩn thận tìm tòi mới phát hiện gia hỏa này ngay cả tu vi cũng không có, càng đừng nói đến chuyện dùng linh lực xua hơi rượu, tò mò, Tỳ Bà lại kính một chén rượu, lần này nàng âm thầm động chân độn tay, cố ý dùng bí thuật điều chế một chén rượu ngon ngay cả Ngự Nương tiểu Mạn Đà La cũng không gánh được, nhưng gia hỏa này chỉ là một người bình thường tại sao lại không có phản ứng.

Trong lúc nàng còn đang nghi hoặc, Quỳ Hoa tỷ đi đến, nói là có một số việc muốn tìm Hồng Nhi ra ngoài, nàng bảo Hồng Nhi qua nói chuyện với Tam thiếu gia Phương gia, Hồng Nhi cũng vào thế khó xử, nàng không dám đắc tội Niên đại thiếu, cũng không dám đắc tội Tam thiếu gia Phương gia, suy nghĩ mãi một hồi, nàng vẫn quyết định trước tiên cứ đi bồi Tam thiếu gia Phương gia uống hai chén, sau đó sẽ trở về.

- Đại thiếu, thân thể người ta không được tốt, trước tiên đi nghỉ ngơi một chút, rồi chút nữa cùng ngươi có được không?

Sau khi đi vào, Hồng Nhi ngồi lên trên đùi Niên đại thiếu, ôm lấy cổ hắn làm nũng.

- Thân thể không khỏe?

Niên đại thiếu cười cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, lại rót rượu cho mình, cười to nói:

- Hồng Nhi, ngươi coi ta là tiểu hài nhi ba tuổi dễ lừa lắm sao?

- Đại thiếu, thân thể người ta thực sự không thoải mái mà, ngươi yên tâm, buổi tối người ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, còn không được sao?

- Hồng Nhi à, có phải ta thưởng ít tiền cho ngươi, khiến ngươi cảm thấy không hài lòng?

- Đại thiếu, ngươi suy nghĩ nhiều qua, người ta căn bản không phải ý này…

- Vậy thì ngươi có ý gì đây?

Niên đại thiếu cười lớn một tiếng, đang cười rồi bỗng nhiên sầm mặt lại, quát lên:

- Nói đi, có phải muốn đổi phòng, đi tiếp khách nhân khác phải không?

Niên đại thiếu là nhân vật cỡ nào chứ, tuy nói tu vi không cao, nhưng dẫu gì cũng là Nhị thế tổ nổi danh vực Tây Ách, mấy chuyện hư hỏng nơi phong nguyệt này sao có thể dấu diếm được hắn, khi Quỳ Hoa tỷ tiến đến là hắn đã đoán ra được rồi.

- Đại thiếu, ta…

Lời nói dối bị nhìn thấu, Hồng Nhi khá là lúng túng, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, trực tiếp nằm nhoài gác lên bả vai Niên đại thiếu, khóc ồ lên:

- Đại thiếu, ô ô… Ngươi biết người ta chỉ là nữ tử phong trần, rất nhiều lúc thân bất do kỷ… Ô ô… Đại thiếu, ngươi đừng có tức giận ta như thế được không, ta sợ lắm, sợ lắm.

- Vốn những chỗ phong nguyệt này, loại chuyện đổi phòng tiếp khách khác là rất bình thường, ta cũng biết ngươi thân bất do kỷ, ta cũng hoàn toàn lý giải được, thế nhưng…

Niên đại thiếu rất tỉnh táo, chí ít thoạt nhìn là như vậy, hắn chuyển đề tài, lại nói:

- Thế nhưng, khiến cho ta tức giận chính là, ngươi dĩ nhiên lấy cớ ti tiện như vậy để lừa dối ta.

Hồng Nhi chỉ biết liên tiếp gào hóc, Niên đại thiếu thì cười lạnh, nói:

- Nói nghe xem, là ai cho ngươi đi tiếp khách, ta cũng muốn biết là ai lớn mật như thế, tại vực Tây Ách này cũng dám cướp nữ nhân với ta.

- Đại thiếu, ô ô… Ta không đi… Không đi…

Hồn Nhi tiếp tục gào khóc, Niên đại thiếu đột nhiên giận dữ, bỗng nhiên vỗ bàn ầm một cái, quát lên:

- Nói! Là ai!

Nói đến, Nien đại thiếu cũng xem như đại nhân vật có uy tín, danh dự tại vực Tây ách, trước đó bên ngoài đã phải nhường đường cho đoàn xe của Vũ Hóa Phi khiến hắn mất đi chút mặt mũi trong mắt Trần Lạc, nếu như lần này cô nương đang tiếp khách phòng mình lại bị người khác cướp đi, vậy Niên đại thiếu hắn nào còn mặt mũi sống tiếp ở vực Tây Ách chứ.

Lúc này, Quỳ Hoa tỷ đi đến, đang muốn giải thích thế nào, nhưng Niên đại thiếu căn bản không nghe, cũng giống như đại đa số Nhị thế tổ khác, toàn bộ Phiêu Hương lâu này, hắn chỉ nhận mặt Mạt Lỵ tỷ, còn những tú bà khác thì hắn căn bản không để vào mắt, chỉ là còn chưa mở miệng, bền ngoài đã truyền đến một đạo âm thanh:

- Là bổn thiếu gia đó, ngươi có ý kiên gì không?

Theo lời vừa dứt, xuất hiện là một nhóm hơn mười người, chính là đám người Phương Ngạo, Tam thiếu gia và Lý Khiếu Nguyên phó đoàn trưởng phân đoàn Phi Vũ đoàn vinh quang Vương Giả, cũng là một trong mười hai vị nhân kiêu chi tử. Khi thấy Tam thiếu gia Phương gia, thần tình Niên đại thiếu không khỏi hơi đổi, nếu như nói trong vực Tây Ách này có ai khiến hắn không gặp nhất, thì Tam thiếu gia Phương gia tuyệt đối là một người trong số đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.