🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Cũng đúng, vậy trước tiên cho ngươi nếm thử một tố đi.

Dứt tiếng, Mạt Lỵ tỷ đi ra ngoài sắp xếp, Trần Lạc và Niên đại thiếu ngồi trò chuyện câu được câu không, xác thực vãn luôn là Niên đại thiếu nói, còn chủ đề chính vẫn là vị cô nương tên Hồng Nhi kia, hắn nói nàng là yêu tinh trong yêu tinh, kỹ nữ trong kỹ nữ, có thể nói là quốc sắc thiên hương, một vưu vật thế gian, khiến Trần Lạc cũng muốn nhìn thử xem vị cô nương đầu bảng Phiêu Hương lâu này.

Không lâu sau, vị Hồng Nhi cô nương kia liền xuất hiện, tư sắc quả thực không tồi, hai má diễm lệ, đôi mắt hồ mị, đúng như Niên đại thiếu nói, là yêu tinh trong yêu tinh. Trên người nàng chỉ mặc một bọ áo bào bằng lụa, thể hiện ra hoàn mỹ từng đường cong trên cơ thể linh lung, một đôi song phong no đủ như ẩn như hiện, trọng yếu nhất là nữ nhân này đủ phong tao, sau khi đi vào liền trực tiếp ngồi trên đùi Niên đại thiếu, miệng không ngừng oán hận Niên đại thiếu đã mấy ngày không lại đây vui cùng nàng. Nghe đại thiếu khẩn trương nói gần đây bận rộn không dứt ra được, Hồng Nhi đứng dậy cả giận nói:

- Mặc kệ! Mặc kệ, ngươi phải bồi thường cho người ta.

Niên đại thiếu lại ôm chầm nàng tới, cười nói:

- Ồ? Không biết Hồng Nhi muốn ta bồi thường thế nào đây?

- Hôn ta! Ta muốn ngươi hôn ta!

Nằm trong lòng Niên đại thiếu, Hồng Nhi nhắm mắt lại, ngửa cổ lên.

- Ha ha, chỉ đơn giản như vậy sao? Hôm nay ta sẽ thỏa mãn nàng!

Niên đại thiếu cười ha ha, ôm chặt lấy thân Hồng Nhi, còn Hồng Nhi thì ôm lấy cổ hắn, vừa hô chán ghét, vừa cười những tiếng hoan lạc.

Một màn này khiến Trần Lạc nhìn muốn phát cười, cười vị Hồng Nhi cô nương này không hổ là hoa khôi đầu bảng tại Phiêu Hương lâu, hiểu được làm sao khiêu khích người đàn ông, cũng cười vị Niên đại thiếu này thật mẹ nó, đủ dâm ác, đủ cầm thú.

- Yêu ôi! Ta nói này Niên đại thiếu, rượu còn chưa tới nơi, hai người các ngươi đã nóng vội như thế rồi?

Mạt Lỵ tỷ đi đến, hơn nữa còn dẫn theo một nhóm hơn hai mươi vị nữ tử.

Mạt Lỵ tỷ dẫn đến những cô nương này hẳn là dạng ăn chay, bán nghệ chứ không bán thân, tư sắc mỗi người đều coi như không tệ, cho dù không tính là quốc sắc thiên hương, nhưng đặt ở bên ngoài cũng là mỹ nữ tài năng xuất chúng, tựa như nếu các nàng cũng đều tu luyện mị công, lẳng lặng đứng đó, trong con ngươi cũng đều bieur lộ ra sắc thái quyến rũ câu hồn đoạt phách, chỉ bất quá so với Hồng Nhi cô nương trong lòng Niên đại thiếu, những món ăn chay này vẫn còn thiếu hụt một thứ mùi vị hoang dại nào đó.

- Trần Vọng huynh đệ, thấy thế nào, có được hay không?

Niên đại thiếu vừa ôm Hồng Nhi vừa uống rượu, cười nói:

- Tại Phiêu Hương lâu có rất nhiều cô nương, nếu không hài lòng thì có thể đổi tiếp, đổi cho tới khi ngươi hài lòng mới thôi.

Trần Lạc nhìn hơn hai mươi vị cô nương, nhìn quét qua một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi lại trên người một vị nữ tử, cô nương này tư sắc bình thường, chí ít so với những cô nương khác thì nhiều nhất chỉ ở mức trung bình, bất kể là vóc người lẫn nhan sắc cũng không tính là xuất chúng, nhưng không biết tại sao sau khi nàng đi vào thì Trần Lạc lập tức bị nàng hấp dẫn trước tiên. Cô nương này vẫn luôn đứng ở hang phía sau, tóc dài tùy ý buộc thành một kiểu đuôi ngựa, trong miệng không biết đang ăn thứ gì, khi nàng nhìn thấy Trần Lạc đang nhìn mình chằm chằm, lại nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, nhổ đồ ăn vặt trong miệng ra, sau đó lại xoay người đứng nguýt Trần Lạc như không có chuyện gì xảy ra, trong ánh mắt có điều khinh bỉ, rồi lại quay đầu đi, một bộ vẻ mặt dửng dung như không, trong miệng càng không biết đang lầm bầm một câu gì đó.

- Là nàng đi.

Trần Lạc chỉ chỉ, nữ tử tựa hồ không nghĩ đến chính mình sẽ được chọn, đầu tiên là thần tình ngẩn ra, sau đó hung hang trợn mắt nhìn một cái, phát hiện thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, nàng lại lập tức đổi thành một bộ tươi cười đi tới, bưng chén rượu lên rót cho mình một chén, cười nói:

- Đại gia, ánh mắt ngài thật chuẩn, tiểu nữ mời ngài một chén.

- Tốt!

Trần Lạc nhún nhún vai, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Mạt Lỵ tỷ cho những cô nương khác tạm thời rời khỏi, chỉ là nhìn nét mặt của nàng có chút quái lạ, giống như đang lo lắng điều gì đó, há mồm hư muốn nói cái gì, nhưng muốn nói lại thôi, sau một chốc mới phân phó:

- Tỳ Bà, ngươi…

Vừa nói được nửa câu, nữ tử gọi là Tỳ Bà này vừa rót rượu, vừa nói chen vào:

- Mạt Lỵ tỷ, vị đại gia này coi trọng ta, ngươi có gì mất hứng sao?

- Ta…

Thần tình Mạt Lỵ tỷ có điểm bất đắc dĩ, trong lòng cười khổ một tiếng, nói:

- Được rồi, vậy ngươi tận lực chăm sóc vị đại gia này cho tốt.

- Đương nhiên, còn chờ ngươi phải nhắc sao.

Tỳ Bà lại rót hai chén rượu, đưa một chén cho Trần Lạc, nói:

- Nào, vị đại gia này, hôm nay cảm tạ đại gia đã để mắt tới, Tỳ Bà xin mời ngươi một chén nữa.

Trần Lạc ười không nói, nâng chén uống rượu.

- Tiểu cô nương rất có cá tính đó, trước đây thế nào lại chưa từng thấy ngươi, đi vào lúc nào thế?

Niên đại thiếu bày ra vẻ thâm trầm, hỏi.

- Ta tên là Tỳ Bà, à, mới đến được một tháng, sau này kính xin đại thiếu để mắt tới nhiều hơn mới được.

- Ồ? Ngươi biết ta?

- Đương nhiên, cả vực Tây Ách này có ai không biết ngài là Niên đại thiếu chứ.

Câu nói này khiến cho trong lòng Niên đại thiếu bay bổng một trạn, Tỳ Bà lại bưng rượu lên, đầu tiên là kính Niên đại thiếu một chén, sau lại kính Hồng Nhi một chén, nói:

- Hồng Nhi tỷ, sau này kính xin tỷ chiếu cố nhiều hơn.

Tựa hò tiểu cô nương này có tửu lượng không tồi, liên tục uống mười mấy chén vẫn không nhìn ra có bất kỳ điểm dị trạng nào, đặc biệt là cái miệng nhỏ tinh nghịch kia, thật là biết ăn nói, trong lời nói như hạn không thể đưa Niên đại thiếu và Hồng Nhi lên tận trời, cũng thực nói cho trong lòng Niên đại thiếu và Hồng Nhi được bay bổng, cứ một hồi công phu như vậy, Niên đại thiếu được xưng là Nhị thế tổ hàng đầu của vực Tây Ách và cô nương đầu bảng của Phiêu Hương lâu dã bị nàng ép cho uống bảy, tám chén rượu.

Không thể không nói công phu mồm mép của cô nương này cực kỳ tuyệt vời, nàng nịnh nọt người ta cũng không phải dạng tầm thường, nào là khí vũ hiên ngang, tài trí hơn người gì đó, nào là uy chấn thiên hạ, tuyệt thế vô song gì gì đó, mỗi lời nghe có vẻ rất dối trá, nhưng nàng nói ra lại giống như đều có căn cứ dựa vào, ví như đầu tiên là Niên đại thiếu nổi danh, lại khen Hồng Nhi có khuôn mặt đẹp, nói được gọi là một vị thiên hoa loạn trụy, người không biết còn tưởng rằng tiểu cô nương này đúng là người hâm mộ cỡ bự của Niên đại thiếu và Hồng Nhi tiểu thư, bất quá Trần Lạc lại nghe ra, tiểu muội muội này bề ngoài là khen hai người, kỳ thực trong lòng không biết đã khinh bỉ cả hai bao nhiêu lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.