🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiểu muội muội khinh bỉ liếc mắt nhìn Trần Lạc, trong con ngươi rất là xem thường, lại vênh khuôn mặt nhỏ, nói:

- Nghe cho kỹ đây, bổn tiểu thư chính là người thủ hộ Hư Vọngchi thư, cuốn sách được coi là bản gốc tội lỗi số một trong thiên địa.

Bản gốc tội lỗi số một? Chẳng lẽ là nói Hư Vọng chi thư? Nghequa có vẻ rất lợi hại đi. Là thật hay giả thì Trần Lạc không biết, bấtquá người thủ hộ Hư Vọng chi thư thì hắn nghe rất rõ, hỏi:

- Xem ra ngươi là linh thể do Hư Vọng chi thư dựng hóa ra đi?

Hắn không phải rất thông hiểu Hư Vọng chi thư, bất quá cuốn sách này lợi hại đến mức nào thì hắn lại có lĩnh hội sâu sắc, dựng hóa ramột vài sinh mệnh chẳng phải chuyện gì kỳ quái.

- Không tệ lắm, thiếu niên, coi như có chút kiến thức.

Tiểu muội muội quá tinh linh, dáng dấp cũng rất khả ái, hết lầnnày tới lần khác đều bày ra bộ kiêu ngạo, còn giả bộ lên giọng đại nhânvật, thực khiến Trần Lạc không nhịn được muốn cười, hỏi:

- Ngươi vừa đi ra sao? Thế nào trước đây ta chưa từng gặp ngươi ỡ chỗ này.

- Đùa! Ngươi còn mặt mũi hỏi vậy sao, bổn tiểu thư đã sớm thứctỉnh, chỉ trách gia hỏa nhà ngươi quá mức ngu ngốc, linh hồn mãi khôngnhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, cô nãi nãi đây cũng không dám nóichuyện với ngươi, vạn nhất bị ông trời phát hiện ra, khi đó thì bổn tiểu thư đây xui xẻo rồi.

- Tại sao?

- Gia hỏa nhà ngươi sao lại đần như vậy, không phải cô nãi nãivừa nói với ngươi sao, cô nãi nãi là quyển sách thân mang bản gốc tộilỗi số một trong thiên địa, ông trời vẫn xem co nãi nãi đây như kẻ trọng phạm truy nã số một, nếu như bị lão nhân gia hắn phát hiện, bản gốc tội lỗi chi thư số một lặng lẽ nói chuyện với kẻ không rõ số một, lão nhângia người ta không phát rồ lên mới là lạ.

- Kẻ không rõ số một? Có ý gì?

- Thiếu niên, sao ngươi đần như vậy chứ, kẻ không biết số một đương nhiên chính là kẻ không biết rõ nhất trong thiên địa rồi.

- Vì sao ngươi biết ta là kẻ không biết rõ nhất?

Trần Lạc đi một chuyến vào núi Táng Cổ, rất nhiều chuyện khôngthể làm rõ, trái lại đối với ba thứ đồ chơi là vận mệnh, không rõ, biếnsố dần dần sinh ra bóng ma.

- Còn hỏi vì sao bổn tiểu thư biết? Ngươi căn bản là vậy chứ gì nữa, có biết không? Đây chính là vận mệnh của ngươi.

- Vận mệnh… Lại là vận mệnh! Mẹ nhà nó!

Trần Lạc nhức đầu, hắn cảm giác rất không thiện cảm với thứ đồ chơi vận mệnh hư vô mờ mịt này.

- Thiếu niên, tại sao không nói chuyện chứ?

- Ta đang suy nghĩ đến vận mệnh của mình.

- Có gì phải suy nghĩ chứ, vận mệnh cô nãi nãi đây cũng giống như ngươi thôi.

- Ngươi cũng thế?

Trần Lạc có chút phát mộng.

- Đùa, bằng không thì ngươi cho rằng tại sao cô nãi nãi đây cóthể trở thành bản gốc tội lỗi chi thư số một trong thiên địa, cũng chỉcó kẻ không biết rõ nhất trong thiên địa như ngươi mới xứng được với HưVọng chi thư cô nãi nãi đây, chúng ta cường cường hai tay, nhưng chínhlà tổ hai người diệt thế xưng bá vũ trụ, ngay cả ông trời lão nhân gianhìn thấy chúng ta cũng phải nghe tiếng bỏ chạy.

“…” Lời tiểu muội muội nói khiến Trần Lạc dở khóc dở cười.

- Này, thiếu niên, hiện tại ngươi cũng nhảy ra khỏi pháp tắcthiên địa rồi, thế nào, tỷ tỷ trước tiên dẫn ngươi đi diệt thế thử mộtcái cho vui?

Trần Lạc cảm thấy không biết nói làm sao, không biết tiểu muộimuội này có phải cô độc tới mắc bệnh thần kinh hay không, lắc đầu mộtcái, nói:

- Muốn diệt thế thì ngươi tự đi làm đi, ta không có bản lĩnh này.

- Ngu ngốc, tỷ tỷ dạy cho ngươi!

- Đây không phải là vấn đề dạy hay không dạy, đang yên đang lành, ta việc gì phải đi diệt thế chứ?

- Trong mệnh ngươi đã được chú định là diệt thế tai tinh, khôngdiệt thế thì ngươi làm gì? Đây là chức trách của ngươi, ngươi phải làmtốt bản chức công tác của mình.

Bị nàng nói như thế, Trần Lạc lập tức trở thành kẻ diệt thế chuyên nghiệp, hắn nhìn thoáng qua tiểu muội muội, thở dài.

- Thiếu niên, có phải ngươi cho rằng bổn tiểu thư bị vận mệnh cưỡng bức? Cho rằng bổn tiểu thư nhận mệnh?

Trần Lạc yên lặng, trong nháy mắt vừa rồi đúng là hắn đã nghĩnhư vậy, vẫn không mở miệng. Tiểu muội muội quay người đi, tựa như hồiức lại, nói:

- Thiếu niên, nói cho ngươi biết, hiện tại bổn tiểu thư đã chai lỳ rồi, cũng nhận mệnh.

- Ngươi không tiếp thu mệnh, nó có thể làm gì được ngươi chứ?

- Nó? Nó không thể làm gì được ta.

- Vậy vì sao ngươi phải diệt thế?

- Diệt thế không phải là ta, chính là ngươi!

- Ta?

Trần Lạc không rõ, lại khẳng định:

- Ta sẽ không đi diệt thế.

- Đùa, ở kiếp trước ngươi cũng nói một câu như vậy, kết quả thì sao? Cuối cùng còn không phải tự ngươi đi làm?

- Đúng rồi, vì sao kiếp trước ta lại muốn diệt thế?

- Loại chuyện này, ngay cả chính ngươi còn không rõ, sao bổn tiểu thư biết được!

Tiểu muội muội lắc đầu suy nghĩ một hồi, nói:

- Sở dĩ kiếp trước ngươi mai táng cổ, có thể chỉ vì cầu đượcgiải thoát, kiếp trước ngươi mai táng tất cả trong thiên địa, cuối cùngThiên, Địa, Nhân thư, thậm chí Vận Mệnh chi thư cũng không thể khôngtrọng tổ, ngươi cho rằng có thể giải thoát được khỏi vận mệnh sao? Nhưng sự thực đã chứng minh ngươi sai rồi, dù cho Vận Mệnh chi thư còn đangxây dựng lại, ngươi vẫn không giải thoát được như trước, bằng không thìngươi cũng sẽ không tồn tại… Vẫn rơi vào trong một vòng xoáy nguyền rủa, đời đời kiếp kiếp đều không thoát ra được, vĩnh viễn vẫn bị nguyền rủa.

- Vì sao vận mệnh của ta lại bị nguyền rủa?

- Làm sao bổn tiểu thư biết được?

- Vậy vì sao vận mệnh của ngươi lại có thể bị nguyền rủa?

- Khi Hư Vọng chi thư dựng hóa ra bổn tiểu tư, nó cũng đã bị nguyền rủa,ngươi cảm thấy bổn tiểu thư có thể biết được không?

- Lẽ nào không có cách mở ra được thứ vận mệnh nguyền rủa này?

- Mở ra bằng cách nào? Kiếp trước ngươi mai táng hết thảy trongthiên địa, khiến Vận Mệnh chi thư cũng không thể mở ra thứ nguyền rủanày, ngươi nghĩ có thể làm gì được đây?

Trần Lạc không khỏi thở dài, cẩn thận nghĩ lại đúng đúng, kiếptrước chính mình mai táng đi tất cả, vận mệnh chi thư gây dựng lại cũngkhông thể mở ra nguyền rủa, chính mình còn có thể làm được sao?

- Thiếu niên, nhận mệnh đi, từ hỗn độn sơ khai, bổn tiểu thư đãgặp qua vô số người nghịch thiên, nhưng còn chưa từng thấy qua một kẻnghịch vận mệnh, vận mệnh thứ thứ không ai có thể nghịch được.

- Ngươi bảo ta nhận mệnh cái gì? Diệt thế? Tại sao phải diệtthế? Cũng bởi vì trong mệnh chú định? Nếu ta không diệt, vận mệnh có thể làm gì được ta?

- Đùa!

Tiểu muội muội lại khinh bỉ nhìn hắn bằng một mắt, nói:

- Ngươi không diệt? Không phụ thuộc vào ngươi, là kẻ không biếtrõ nhất trong thiên địa, ngươi vẫn luôn là cái đinh trong mắt ông trờivà chư thần, ngươi nói ngươi không diệt, ai tin? Ngươi ta cũng biết sợchứ, chỉ sợ sự tồn tại của ngươi khiến ngay cả ông trời cũng phải sốngtrong lo lắng hãi hùng, ai bảo ngươi là kẻ không biết rõ nhất trongthiên địa chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.