🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thời gian ngày qua ngày, ánh sáng từ núi Tán Cổ ngày càng yếu, linh tức tỏa ra cũng nhạt dần, ngay cả người đi ra từ núi Táng Cổ cũng ngày càng ít, mọi người cũng biết núi Táng Cổ sắp biến mất rồi, nhưng mọi người đều không có thả lỏng cảnh giác, tất cả mọi người vẫn chăm chú nhìn vào núi Táng Cổ, bất kể là những thiên kiên tuyệt thế đám Hoàng Phu Đô Linh, hay là những đại năng thượng cổ đám Gia Cát Thiên Biên, hay là những nữ thần Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, thậm chí Tứ y thiên hạ như một câu đố, đều đang khá khẩn trương nhìn về phía núi Táng Cổ.

Bọn họ đều đang đợi, đợi một người.

Ai cũng không hề nói ra, nhưng mọi người cũng biết bọn họ chờ chính là Thiên Vương lão tử, Lạc gia Trần Lạc.

Một người lúc vui liền như Phật, lúc giận liền như Ma, truyền thuyết về hắn như một kẻ không hề biết kiêng kỵ, coi trời bằng vung, một kỳ tài cái thế uy chấn hai trới Vu pháp lẫn Trận pháp, một người dám giết sứ giả dám mây, chém trăm vị thiên kiêu, diệt ngàn vị trưởng lão, giết trăm vạn hùng sư cuồng đồ.

Tựa hồ tất cả mọi người đều muốn biết, Trần Lạc kia sau khi tiến vào núi Táng Cổ sẽ có tạo hóa gì.

Sau khi hiện thế được bảy mươi tám ngày, núi Tán Cổ dĩ nhiên trở nên như ẩn như hiện, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể biế mất, nhưng vị Lạc gia trong truền thuyết kia vẫn chưa thấy xuất hiện. Đến ngày thứ bảy mươi chín, núi Táng Cổ như ẩn như hiện đột nhiên bắn ra một vệt hào quang, ánh sáng xông thẳng phía chân trời, chiếu rọi thế giới, vinh diệu thiên hạ, ngay sau đó, mặt trời bay lên từ phía chân trời phương Đông, trăng tròn bay lên từ phía chân trời phương Tây, trong hư không đầy rẫy những vì sao lấp lãnh.

Thiên triệu, lại là thiên triệu! Nhật, Nguyệt, Tinh một lần nữa cùng hiện?

Trước đó, khi Gia Cát Thiên Biên đi ra liền dẫn đến thiên triệu, Nhật, Nguyệt, Tinh cùng hiện, thành tựu Thiên Tứ chi tử, lẽ nào lần này lại có người thành tựu Thiên Tứ chi tử?

Ngày đó, Nhật Nguyệt Tinh tụ hội, thế giới như đai địa hồi xuân, như vạn vật thức tỉnh, đại tự nhiên vui mừng tấu thánh ca vang vọng, theo đó không lâu, trong hư không quả nhiên xuất hiện một đạo thẩm phán chi nguyên, nhưng cũng không phải là thẩm phán Cửu Ngũ chí tôn, xem ra còn có chút tượng tự với thẩm phán của Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, nhưng lại có chút bất đồng.

Đây là thẩm phán gì? Mọi người dồn dập ngờ vực.

- Đây tựa hồ là thẩm phán Vương tọa.

Hoàng Phủ Đô Linh híp hai mắt lại, cau chặt mày, chăm chú nhìn thẩm phán chi nguyên phía trên hư không, chỉ bất quá lời của hắn truyền đến, khiến Lang Thiên ở bên cạnh cảm thấy kinh ngạc, hỏi:

- Hoàng Phủ huynh, ngươi xác định đây là thẩm phán Vương tọa? Theo như ta thấy, đây tựa hồ không phải thuộc về Thiên Vương tọa, cũng không phải thuộc về Địa Vương tọa.

- Trong đất trời, cũng không phải chỉ có Thiên Vương tọa và Địa Vương tọa.

- Ta tự nhiên cũng biết, trước đó Hoàng Tuyền và Nhan Vô Lệ độ thẩm phán chính là mười hai Tinh Vương tọa sinh ra theo thời thế.

Lang Thiên khẽ cau mày, trầm tư chốc lát, lại nói:

- Mặc kệ là Thiên Vương tọa hay Địa Vương tọa, thậm chí Tinh Vương tọa cũng sẽ không gọi ra thiên triệu, nhưng thẩm phán này…

- Xem ra sau núi Táng Cổ, phiến thế giới này sẽ càng hỗn loạn hơn nhiều trong tưởng tượng của ta.

Vào lúc này, Long Diệu vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng.

- Nói vậy là sao?

Lang Thiên tra hỏi.

Giờ khắc này, Long Diệu thần bí khó lường bỗng nhắm hai mắt lại, xem ra hết sức nghiêm túc, ngay cả ý người luôn hiện trên khóe miệng cũng biến mất không còn, hắn hít sau một hơi, đột nhiên mở mắt ra, ngưng mắt nhìn thẩm phán chi nguyên trê hư không, nghiêm nghị nói:

- Bởi vì thẩm phán chi nguyên này chính là dành cho Nhân Vương tọa.

- Nhân Vương tọa?

Thần tình Lang Thiên ngẩn ra, sợ hãi nói:

- Không thể chứ? Thời đại thượng cổ cũng không có người vấn đỉnh Nhân Vương tọa, trong Chư thế kỷ cũng không thấy ghi chép có người từng vấn đỉnh Nhân Vương tọa.

Không ai biết rõ trong thiên địa có bao nhiêu Vương tọa, đa phần mọi người chỉ biets đến ba đại Vương tọa chính là Thiên Vương tọa, Địa Vương tọa và Nhân Vương tọa. Chính như Lang Thiên từng nói, từ cổ chí kim, bất kể là Thiên Vương tọa hay Địa Vương tọa đều đã có người vấn đỉnh, hơn nữa danh ngạch đã đủ mười hai vị, chỉ có Nhân Vương tọa trong truyền thuyết là chưa có người vấn đỉnh, dù là một người cũng không. Hiện tại đột nhiên chui ra một thẩm phán thuộc vè Nhân Vương tọa, điều này sao không khiến cho người ta ngơ ngác.

- Sở dĩ trong Chư thế kỷ không có ghi chps, là vì từ cổ chí kim không có ai vấn đỉnh.

Thần tình Long Diệu nghiêm túc, ngưng mắt nhướng mày, chăm chú nhìn vào núi Táng Cổ, nói:

- Bởi vì người này là người đầu tiên vấn đỉnh Nhân Vương tọa trong thiên địa, cũng là vị Nhân Vương đầu tiên trong thiên địa.

Thanh âm Long Diệu cũng không lớn, nhưng truyền vào trong tai mọi người vẫn như tiếng sấm giữa trời quang, nếu như… Nếu như lời của Long Diệu là thật, như vậy chẳng phải vị Nhân Vương đầu tiên trong thiên địa sắp ra đời? Nhân Vương, đây chính là Nhân Vương đó!

Trời ạ! Hắn là ai? Ai sẽ là vị Nhân Vương đầu tiên trong thiên địa? Chẳng lẽ là…

Mọi người đều nghĩ đến một cái tên trước tiên, bởi vì người nên đi ra đều đã đi ra, chỉ còn có người kia vẫn chưa hề đi ra, sẽ là hắn sao? Sẽ là vị 1 vang dội cổ kim kia sao?

Giờ khắc này, mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm về phía núi Táng Cổ, một người càng khẩn trương hơn một người, Lạc Anh là thế, Tiết Thường Uyển là thế, những người có thù không đội trời chung với Trần Lạc như đám người Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Thương Vô Tà, Mộ Vân Không càng khẩn trương hơn.

Thời gian từ từ trôi qua, có người khẩn trương đến độ đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Thoáng chốc, một người vọt ra từ bên trong núi Táng Cổ, tốc độ người này cực nhanh, giống như lưu tinh xông thẳng phía chân trời. Khi hắn đứng lặng trên hư không, mọi người đều ngây ngẩn cả người, bởi vì người vừa lao ra kia là một thiếu niên, một vị thiếu niên xem ra còn nhỏ tuổi hơn cả Hoàng Phủ Đô Linh.

Mọi người đều cho rằng người đầu tiên thành tựu Nhân Vương trong trời đất sẽ là Lạc gia, nhân vật phong vân quát tháo kim cổ đương thời, ngay cả Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần cũng cho là như vậy, bọn họ vẫn còn đang lo lắng nếu đúng là Trần Lạc thành tựu Nhân Vương đầu tiên trong thiên đại, không biết sẽ phải ứng đối như thế nào, nhưng bọn họ không thể nghĩ tới người lao ra từ trong núi Táng Cổ cũng không phải Trần Lạc, đó chỉ là một vị thiếu niên chừng tám, chín tuổi.

Thiếu niên đứng lặng ở trên hư không, thân mặc một bộ cẩm y bóng bẩy, dung mạo tuấn tú vô song, thần tình cao ngạo ngông cuồng, ngạo thị bầu trời, đôi mắt bá đạo ki không thể nghi ngờ, bễ nghễ thiên hạ, phảng phất như trên trời dưới đất chỉ có hắn duy ngã độc tôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.