🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thân Thanh Long tựa như trường xà, đầu kỳ lân, đuôi cá chép, mặt có râu dài, sừng như lộc, có ngũ trảo, tướng mạo uy vũ, là Thanh Long, cũng là Thương Long.

Phàm là người nghe qua cái tên Gia Cát Thiên BIên này, hầu như ai cũng biết hắn thức tỉnh chính là huyết mạch Thanh Long, được xưng là đứng đầu trong các thần thú, cũng là người đầu tiên thức tỉnh huyết mạch Thanh Long trong vạn năm kim cổ.

Lẽ nào con rồng này chính là linh hồn Gia Cát Thiên Biên sao?

- Linh hồn Gia Cát Thiên biên quả nhiên là Long chi chân hồn.

Hoàng Phủ Đô Linh vỗ tay tán dương, cười nói:

- Ta đoán Gia Cát Thiên Biên tuyệt đối sẽ không ký kết khế ước với Vân Đoan.

- Người nắm giữ Long chi chân hồn, há lại chịu cúi đầu về phía Vân Đoan.

Lang Thiên cười nhạt, nói:

- Cho dù thế giới bản nguyên rất có mê hoặc, thế nhưng bậc rồng trong loài người như Gia Cát Thiên Biên sợ là cũng không thèm.

Ngao! Long chi chân hồn Gia Cát Thiên Biên rống lên một tiếng, sau đó nhảy thẳng vào trong thẩm phán Cửu Ngũ chí tôn từ đại Thương Thiên. Trong lúc nhất thời, nhật nguyệt biến hóa, ánh sao lấp lánh, tựa như thuần phục lại nơi đây. Thiên lôi câu địa hỏa, cuồng phong thổi mưa rào, tựa như đại tự nhiên đang chúc mừng.

Giờ khắc này, mọi người đều bối rối, tư duy ngắn lại, trong đầu trống không, bởi vì một màn này quá điên cuồng, quá đồ sộ, cũng quá chấn động. Thiên tứ chi tử, đây cũng là truyền thuyết được ghi chép trong Chư thế kỷ.

Không biết qua bao lâu sau, thật sự không biết, mọi người đều quên đi thời gian, cứ nhìn như vậy, thậm chí có người quỳ xuống đất cúng bái. Ngày đó mặt trăng đình chỉ biến hóa, những ngôi sao thôi không còn lấp lóe, khi đại tự nhiên và thiên địa thôi không còn chúc mừng, khi thẩm phán Cửu Ngũ chí tôn từ đại Thương Thiên biến mất, tất cả theo đó cũng đình chỉ.

Bên trên hư không xuất hiện một người, một thanh niên mặt đẹp như ngọc, anh tuấn kiên cường, dung mạo đẹp trai có thể xưng tụng là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ ngày nay. Hắn đứng thẳng người, tựa như vạn phu khó địch nổi oai phong, thần tình sừng sững, khí khái như ngàn trượng lăng vân, tâm hùng gan lớn, xương cứng gân dai. Hắn đứng tĩnh lặng ở đó, giống như từ khi sinh ra đã có trên người khí thể Vương giả, hai mắt mở ra, đôi con ngươi trong hai mắt như hai vầng nhật nguyệt, trán cao như sao, một mắt quét ngang ngạo thị bầu trời, bễ nghễ chúng sinh.

Thiên tử! Đây chính là trời xanh ban tặng thiên tử.

Mọi người đều tận mắt nhìn thấy thẩm phán Cửu Ngũ chí tôn từ trời xanh, tất cả mọi người đều cảm giác được khí thế Vương giả trên người Gia Cát Thiên Biên, không ai dám phủ nhân Gia Cát Thiên Biên chính là Thiên Tứ chi tử.

- Một Nghịch Lang Gia mượn thế giới bản nguyên tái tạo thân thể vô thượng, thành tựu thế giới chi tử.

- Một Tịch Nhược Trần mượn huyết thống chí cao của Huyết tộc, tái tạo thân thể mười hai cánh, thành tựu Huyết tộc chi tử.

- Một Gia Cát Thiên Biên mượn thẩm phán Cửu Ngũ từ trời xanh tái tạo thân thể chí tôn, thành tựu Thiên Tứ chi tử.

- Thực hay, thực sự quá hay.

Hoàng Phủ Đô Linh vỗ vỗ tay, cười nói:

- Sau núi Táng Cổ hienj thế, trên phiến thế giới này thực sự là càng ngày càng náo nhiệt, thế giới chi tử, Huyết tộc chi tử, Thiên Tứ chi tử… Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cho người ta hung phấn.

- Cũng chỉ có như thế mà thôi, thế giới chi tử thì đã làm sao, Huyết tộc chi tử thì thế nào?

Ba đại thiên kiêu tuyệt thế thực sự có thể nói là một người hiểu biết hơn một người, một người càng ngông cuồng tự đại hơn một người. Lang Thiên tiến về phía trước một bước, nhìn Gia Cát Thiên Biên, lại nói:

- Dù cho là Thiên Tứ chi tử, thì đã làm sao đây?

- A, chớ vội, còn có hai vị đại nhân vật không hề đi ra đây.

Long Diệu thần bí khó lường, nhắm mắt lại, tựa như đang cảm thụ điều gì đó.

- Long huynh nói tới chính là Thương Vô Tà và Mộ Vân Không?

Thanh âm Hoàng Phủ Đô Linh vừa vang lên, rất nhanh sau đó liền thấy hai người trước sau từ bên trong núi Táng Cổ đi ra, chính là Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, khiến người ta cảm thấy khó tin nổi chính là, hai người này tựa hồ cũng không phải trạng thái linh hồn, mà là… Nắm giữ thân thể thực sự.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tại thời điểm núi Táng Cổ hiện thế, rất nhiều người đều tận mắt thấy Thương Vô Tà và Mộ Vân Không bị Trần Lạc chém giết, mặc dù linh hồn bọn họ cường hãn, như Nghịch Lang Gia, Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên đều được ông trời chiếu cố, nắm giữ đại tạo hóa, nhưng cũng không thấy bọn họ tái tạo thân thể, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Hai người này cũng quá quỷ dị đi, khong có ai biết tại sao, những đại lão lánh đời không biết, ngay cả ba vị thiên kiêu tuyệt thế vẫn tỏ ra không gì không biết cũng đang nhíu mày.

Đột nhiên, bên trên hư không xuất hiện hai đạo thẩm phán chi nguyên, một đạo bao phủ Thương Vô Tà, một đạo bao phủ Mộ Vân Không, thẩm phán của hai người vô cùng qái lạ, giống như những vòng xoáy, trông có vẻ vô cùng cường đại và đáng sợ. Đây là thẩm phán gì? Không có ai biết, bất quá thiên kiêu tuyệt thế Long Diệu vẫn thần bí khó lường đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh lập lòe ra sắc thái dị dạng, hít sâu một hơi, nhàn nhạt phun ra hai chữ:

- Bội phục!

Rất nhanh, Hoàng Phủ Đô Linh giống như cũng nhìn ra điều gì đó, một lần nữa không nhịn được vỗ tay, nói:

- Lợi hại! Thực sự là lợi hại, không nghĩ tới hai vị có thể độ hai lần luân hồi, thực khiến cho ta được mở rộng tầm mắt.

- Trước khi chưa mở ra phong ấn linh hồn, có thể một lần nữa luân hồi chuyển thế, hai vị thực sự là kỳ tài cái thế!

Lang Thiên cũng thở dài, nói.

Ba vị thiên tài tuyệt thế nói ra khiến cho toàn trường chấn động, hai lần độ luân hồi là cái gì? Chẳng lẽ nói Thương Vô Tà và Mộ Vân Không sau khi bị Trần Lạc chém giết, lập tức liền cho linh hồn một lần nữa luân hồi chuyển thế? Điều này sao có thể? Chuyện này cần linh hồn mạnh mẽ cỡ nào mới có thể chịu đựng được hai lần luân hồi? Điều này quá không thể tưởng tượng nổi.

- Nhìn khắp thượng cổ, không mấy người có tư cách luân hồi chuyển thế, người có thể chịu đựng hai lần luân hồi càng là đếm trên đầu ngón tay.

Long Diệu cười đầy phức tạp, nhìn thẩm phán chi nguyên giống như những vòng xoáy trên hư không, từ tốn nói:

- Hai đạo thẩm phán chi nguyên, một đạo là thẩm phán Thiên Vương tòa, một đạo là thẩm phán Địa Vương tòa, sau khi hai lần độ luân hồi có thể đưa tới thẩm phán Thiên Vương tòa và Địa Vương tòa, nhìn trong thượn cổ, người như vậy chỉ có…

Nghe giọng điệu Long Diệu nói, chẳng lẽ hắn nhìn thấu thân phận kiếp trước của Thương Vô Tà và Mộ Vân Không?

- Long huynh, chỉ có cái gì thế?

Lang Thiên tra hỏi.

- Phật dạy, không thể nói!

Khóe miệng Long Diệu hiện lên ý cười càng đậm hơn.

- Lang huynh, lẽ nào ngươi chưa nhìn ra?

- Ồ? Lẽ nào Hoàng Phủ huynh nhìn ra?

- Thời đại thượng cổ có mấy người vấn đỉnh Thiên Vương tọa, có mấy người vấn đỉnh Địa Vương tọa? Thiên Vương và Địa Vương được ghi danh trong Chư thế kỷ lại có máy người?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.