🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lại là ba vị đai năng thượng cổ luân hồi chuyển thế sao?

Không phải mọi người không thể nào tiếp thu được, chỉ là một màn này quá mức điên cuồng, nhìn lại xung quanh, chỉ thấy có ba nữ nhân lục tục đi ra từ bên trong núi Táng Cổ, một người là Táng Hoa được khen là nữ thần Cửu Thiên, một người là Tri Thu được khen là nữ thần Tự Nhiên, một nười là Tuyết Thiên Tầm, trưởng công chú Hoàng Thành.

Không biết là thẩm phán Luân Hồi quá mức đặc thù, trước đó khi Hạ Hầu Kích độ thẩm phán Luân Hồi, mọi người hoàn toàn không rõ là chuyện gì xảy ra, sau đó Tần Phấn và Ngạo Phong cũng giống như thế. Khi ba người Táng Hoa, Tri Thu, Tuyết Thiên Tầm các nàng độ thẩm phán Luân Hồi, mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa đi, giống như bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, căn bản không kịp phản ứng lại, thẩm phán Luân Hồi dĩ nhiên đã kết thúc.

Xem ra Táng Hoa vẫn hào hoa phú quý, ung dung như trước, tựa như một vị quý phi trong cung.

Tri Thu vẫn không nhiễm bụi tràn, giống như một nàng tiên tử.

Tuyết Thiên Tầm vẫn cứ xinh đẹp bá tuyệt như vậy, giống như một vị nữ hoàng.

Cả ba nàng cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, ai cũng không nói gì, sau đó dồn dập nhìn về phía Hạ Hầu Kích, Tần Phấn và Ngạo Phong, tương tự cũng không ai mở miệng nói chuyện. Lãnh Cốc vốn muốn hỏi Tần Phấn xem có biết thân phận kiếp trước của ba người Táng Hoa hay không, chỉ là lời vừa đến cửa miệng, trong hư không dĩ nhiên lại xuất hiện một đạo thẩm phán chi nguyên.

Không thể nào! Lẽ nào lại có một vị đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế?

Lãnh Cốc cũng có thể coi là một người nhiều từng trải, thế nhưng đối với lĩnh vực thẩm phán này, hắn ngay cả chút da lông cũng không hiểu, tự nhiên không nhìn ra được một đạo thẩm phán chi nguyên trên hư không kia là thẩm phán gì, ngay sau đó đã nhìn thấy một người đi ra từ bên trong núi Táng Cổ, là một nữ nhân yêu diễm quyến rũ, một nữ nhân khiến hết thảy nam nhân đều phải si mê.

Mái tóc dài đỏ au, dung nhan yêu diễm đến cực điểm, đôi mắt quyến rũ động lòng người, áo ngực màu đen, quần dài màu đỏ, chính là Lạc Anh được người trong thiên hạ tụng xưng là nữ thần quyến rũ động thiên hạ.

- Lạc Anh, thật giỏi lắm, lẽ nào nàng cũng là đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế? Điều này cũng quá điên cuồng đi.

Một người Tần Phấn, một Ngạo Phong đều là người luân hồi chuyển thế, hiện tại lại thêm một người nữa là Lạc Anh, trong lòng Lãnh Cốc buồn bực vô cùng, chẳng lẽ bằng hữu bên cạnh mình đều là đại năng thượng cổ chuyển thế sao?

- Thẩm phán chi nguyên bao phủ Lạc Anh cũng không phải là thẩm phán Luân Hồi.

Tần Phấn nhìn thẩm phán chi nguyên trong hư không, vầng trán nhăn lên thật chặt.

Lãnh Cốc ngạc nhiên hỏi:

- Nếu như không phải thẩm phán Luân Hồi, vậy đó là thẩm phán gì?

- Ta cũng không biết, ta chưa hề thấy quá thẩm phán này.

Tần Phấn lại hỏi:

- Ngạo Phong, ngươi có biết không?

Ngạo Phong lắc đầu một cái, ra hiệu chính mình cũng không biết.

Không chỉ bọn họ không biết, vô số người tụ tập tại biên hoang cũng không biết, những đại lão lánh đời kiến thức rộng rãi cũng đều mờ mịt không biết, ngay cả Táng Hoa, Tuyết Thiên Tầm, Tri Thu đều là đại năng thượng cổ chuyển thế cũng đều ngưng mắt nhìn, tựa hồ bọn họ cũng không biết.

Lạc Anh là nữ thần trong lòng của không biết bao nhiên nam nhân, tại một khắc khi nàng xuất hiện lập tức khiến toàn trường ồ lên, vô số nam nhân đều hoan hô, bị vẻ đẹp của nàng thuyết phục, bị sự quyến rũ của nàng mê hoặc, chìm dần vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế. Ngay cả Hoàng Phủ Đô Linh được khen là thiên kiêu tuyệt thế cũng nằm trong số đó, hắn xông lên phía trước một bước, vui mừng hỏi:

- Ngươi chính là Lạc Anh?

- Trong đồn đại, Lạc tiểu thư nắm giữ dung nhan diễm lệ nhất thiên hạ, dáng người xinh đẹp nhất, đôi mắt quyến rũ nhất, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.

Lang Thiên cũng là thiên kiêu tuyệt thế, cũng đứng ra ca ngợi Lạc Anh, Hoàng Phủ Đô Linh không hề che giấu vẻ si mê với Lạc Anh, Lang Thiên cũng là như vậy, cả hai không hổ là thiên kiêu tuyệt thế khó kiếm, không những không đặt lại người thành tựu tử nguyên thân bảy màu như Vũ Hóa Phi vào trong mắt, ngay cả mấy người Hạ Hầu Kích là đại năng thượng cổ chuyển thế cũng không được bọn họ nhìn vào trong mắt, hiện tại lại ở ngay trước mặt toàn thể mọi người trên thế giới, trần trụi biểu đạt lòng si mê của mình với Lạc Anh, điều này không khỏi khiến cho người ta cảm thán, đúng là giang sơn đời nào cũng có thiên tài, thiên kiêu một đời càng điên cuồng hơn một đời.

- Không thể không nói, vẻ đẹp của Lạc nữ thần xác thực động lòng người.

Lại có một vị thiếu niên đứng dậy, nhìn tuổi tác bất quá chỉ độ mười hai tuổi, không ít người cũng biết tên của hắn là Long Diệu, bởi vì trước đó không lâu, rất nhiều người đều tân mắt chứng kiến thiếu niên này thức tinh đại đạo kim thân, dấu ấn hóa thân, huyết mạch chân thân, có thể nói là người đầu tiên từ kim cổ tới nay cùng kiêm ba đại thức tỉnh. Chính vì như thế, hắn cùng với Hoàng Phủ Đô Linh và Lang Thiên được khen là ba đại thiên kiêu tuyệt thế hạ sinh từ núi Táng Cổ.

Hoàng Phủ Đô Linh và Lang Thiên, mỗi một người đều là hạng cuồng ngạo, còn Long Diệu này xem ra có chút ông cụ non, chỉ bất quá khóe môi nhếch lên chút ý cười kia lại không cách nào che giấu được nét tự phụ và xem thường, vô cùng tự phụ, tựa như tất cả mọi người đều không được hắn đặt vào trong mắt.

- Bất quá... Theo ta được biết, Lạc nữ thần đã là danh hoa có chủ, hai vị cũng phải cẩn thận một chút mới được.

- Ồ?

Hoàng Phủ Đô Linh cười nói:

- Long huynh nói đến là vị được gọi là Thiên Vương lão tử Lạc gia kia?

- Đúng là Lạc gia, linh tượng khủng bố che kín bầu trời, biến dị chi linh siêu thoát tự nhiên, long linh thủ hộ hung thần ác sát, tinh thần chi hồn múa loạn bầu trời, một lần nghịch thiên làm khiếp sợ thiên kiêu Vu pháp, hai lần nghịch thiên làm run sợ thiên kiêu Trận pháp, ba lần nghịch thiên, diệt sứ giả Vân Đoan, giết trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm, diệt ngàn vị đoàn trưởng, chiến trăm vạn hùng sư vinh quang, danh Thiên Vương lão tử, tên Lạc gia hoàn toàn xứng đáng.

Long Diệu tự phụ, cười nói.

- Thế thì đã sao?

Lang Thiên nở nụ cười xem thường, sau đó nói:

- Sau núi Táng Cổ hiện thế, nhìn lại trên trời dưới đất, xem ai đáng là anh hùng!

Dứt lời, hắn tiến về phía trước một bước, nhìn Lạc Anh, nói:

- Lạc tiểu thư, có thể cho Lang Thiên ta năm năm hay không, sau năm năm, ta tất nhiên có thể vượt qua Trần Lạc. Trần Lạc hắn có thể hoành hành thiên hạ, Lang Thiên ta cũng có thể, Trần Lạc hắn dám làm trái ý trời, Lang Thiên ta cũng dám làm.

Lạc Anh cũng không đế ý tới bọn họ, ngay cả nhìn cũng không từng liếc mắt một cái, có thể thấy được, tâm tình của nàng tựa hồ cũng không tốt, chí ít người nhận thức Lạc Anh đều biết, trước giờ nàng là một người không bao giờ, cũng xem thường việc che giấu hỉ nộ ai nhạc, hiện tại trên mặt nàng không cười, vậy thì nói rõ tâm tình của nàng đang khôn tốt, thậm chí rất tồi tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.