🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Ta tức chết… Ta đau đầu quá…

Nữ tử thần bí nằm nhoài trên bàn, tay ôm trán, lại hít vào không thở ra hơi. Hồi lâu sau, nàng mới đứng lên, hít vài hơi thật sâu, nhưng vẫn như trước, không thể nuốt xuôi lửa giận trong lòng, thở hổn hà hổn hển, nói:

- Được! Được! Được! Họ Trần, ngươi có gan, bây giờ là lúc ta cần cầu đến ngươi, ngươi cứ chờ đó cho ta, sớm muộn gì sẽ có ngày ngươi phải cầu đến ta, đến khi đó ta xin thề… Ta thề sau này… Nếu như lại nhúng tay đến chuyện của ngươi, ta chính là con chó chết!

Nhìn mười hai cung hoàng đạo trên bàn, nhìn cung Thiên Hạt như ẩn như hiện, nữ tử thần bí thầm hung ác, nói:

- Thiên Hạt ơi Thiên Hạt, ta không cứu nổi ngươi rồi, tự ngươi xui xẻo thôi! Hắn có đức hạnh gì, sau này chính ngươi có đức hạnh đó, ta ngay cả một biện pháp nhỏ cũng không có.

Nói xong, nữ tử thần bí liền muốn thắp sáng cung Thiên Hạt, nhưng vào lúc này, cuốn thủy tinh chi thư bên cạnh lại nổi lên một vệt sáng, giống như đang kháng cự điều gì đó.

- Ngươi cho là ta nguyện ý thắp sáng cung Thiên Hạt sao?

Nữ tử thần bí phảng phất như có thể xem hiểu Chòm Sao chi thư biểu đạt ý tứ, nàng thở hồng hộc hỏi:

- Chòm sao Thiên Hạt hao tổn lượng lớn tâm huyết của ta, ta ký thác rất nhiều kỳ vọng vào nó, ngươi cho rằng ta nguyện ý bị hắn lãng phí sao?

- Tên rùa đen khốn kiếp đó có đức hạnh gì? Lúc vui thiên hạ cười, lúc giận thiên hạ khóc, tâm tình của hắn tốt như thế nào, không tốt như thế nào cũng không được, quả thực chính là một gã tinh thần phân liệt, tự ti lại cao ngạo, tự ti đến không hiểu ra sao, cao ngạo đến hoành hành bá đạo, chưa bao giờ hiểu được chủ động, chưa bao giờ hiểu được từ chối, chưa bao giờ hiểu được hứa hẹn, chưa bao giờ hiểu được chia sẻ, cái loại đạo đức hư hỏng như hắn sao có thể xứng đôi với chòm sao Thiên Hạt, nếu như chòm sao Thiên Hạt diễn sinh theo hắn, vậy tâm huyết của ta chẳng phải đã buông trôi theo dòng nước rồi sao?

- Ngươi cho rằng là ta nguyện ý sao? Nhưng bây giờ coi như ta không muốn, lại có thể như thế nào?

Chòm Sao chi thi lại lóe lên ánh sáng.

- Giết hắn? Ha ha ha…

Nữ tử thần bí không khỏi bật cười, khi tiếng cười dừng lại rồi, nàng bỗng nhiên giận dữ, nói:

- Giết hắn? Ngươi nói nhẹ, ai dám giết hắn? Ngươi thử hỏi một chút xem, trên trời dưới đất, trong biển vũ trụ vô tận, phàm là đại năng giả biết hắn, hỏi xem có ai dám giết hắn?

- Ngươi cho rằng chỉ có ta mong hắn chết sao? Con gái Thâm Uyên, con gái Cửu Thiên, con gái Cửu U, con gái Tự Nhiên, con gái Địa Ngục, mấy bà nhi kia khi còn sống có ai không phải nữ vương ngang dọc thiên địa? Hiện tại dù chưa thức tỉnh, cũng dã phát hiện giữa các nàng này và hắn có quan hệ với nhau, nhưng có thể như thế nào? Chẳng phải các nàng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn chờ thẩm phán giáng lâm, đám lão đại trên Thiên Đường, có ai không sợ, có ai không muốn giết hắn? Nhưng bọn họ dám động thủ sao? Cuối cùng còn không phải ở Thiên Đường trơ mắt nhìn?

- Còn có nữ nhân Thiên Duyên kia, con rùa đen khốn kiếp này xuất hiện trực tiếp làm đảo loạn pháp tắc thiên duyên do nàng chấp chưởng, ngươi cho rằng nàng không muốn diệt trừ tên khốn kiếp này sao? Nhưng nàng dám không? Cuối cùng còn không phải chỉ có thể chờ ở một bên đứng nhìn?

- Nếu như có thể giết được con rùa đen khốn kiếp này, hắn đã sớm chết trăm vạn tám ngàn lần rồi, trong thien địa có không biết bao nhiêu người muốn hắn chết, nhưng quan trọng là ai dám rat ay? Không có ai cả, ai cũng sợ!

- Sợ cái gì? Ha ha! Sợ cái gì?

Nữ tử thần bí bật cười, nói:

- Sợ cái gì? Không có ai biết sợ cái gì, nhưng là ai cũng sợ… Ha ha… Đúng vậy, không ai có thể xác định con rùa đen khốn kiếp này đén cùng có đúng là người kia hay không, nhưng cũng không có ai dám đứng ra nghiệm chứng.

Khi Chòm Sao chi thư một lần nữa lấp lóe, nữ tử thần bí nhắm hai mắt lại, ngón tay xoa huyệt thái dương, nói:

- Ta biết ý tứ của ngươi, ngươi muốn cho ta thừa dịp hiện tại Vận Mệnh chi thư đang gây dựng lại, cũng thừa dịp mười hai chòm sao còn có thể biến động, khuyên hắn từ bỏ chòm sao Thiên Hạt, đúng không?

- Nhưng vừa rồi ngươi cũng nhì thấy, tên khốn kiếp này có thái độ gì với ta, hắn mắng ta là bà nhi hư hỏng, hắn còn nói ta giả thần giả quỷ. Con rùa đen khốn kiếp đó còn uy hiếp, nói muốn cường bạo ta! Tên khốn kiếp này nói được là có thể làm được, tại núi Táng Cổ này, ta chỉ là một người bình thường, nếu chọc giận hắn, đến lúc đó thì hắn đúng là dám cường bạo ta, khi đó… Sau này ta còn sống được nữa sao?

Lắc đầu thở dài một tiếng ngao ngán, nữ tử thần bí đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, lắc đầu, nói:

- Quên đi, ta cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa, với một tên khốn kiếp như hắn, ngươi lại không thể giết hắn, ta còn đi trêu chọc hắn sao? Ấm đầu à? Không phải không có chuyện liền tự đi kiếm phiền phức cho mình?

- Thiên Hạt ơi Thiên Hạt! Chòm sao Thiên Hạt trong lòng ta phải là ôm văn nho nhã, tính tình ôn hòa, không kiêu ngạo không nóng nảy, khí chất cao quý, tài hoa ngạo nhân, ưu nhã phong độ, hào hùng trùng thiên, cơ trí, dũng khí cao thượng, có tình có nghĩa. Hiện tại thì sao, từ nay về sau chòm sao Thiên Hạt liền trở thành một chòm sao tính tình tùy tiện, thần bí cực đoan, lạnh lùng cao ngạo, hoành hành bá đạo, đê tiện biến thái…

- Ai…

Nữ tử thần bí thở dài, nhắm mắt lại, ác tâm rốt cuộc vẫn đốt sáng cung Thiên Hạt như ẩn như hiện trong mười hai cung hoàng đạo đặt trên bàn, từ đó mười hai cung hoàng đạo đều được thắp sáng, như mười hai ngôi sao lung linh tỏa sáng, đồng thời có ý nghĩa rằng mười hai chòm sao bắt đầu diễn sinh.

Hồi lâu sau, nữ tử thần bí mở mắt ra, sau đó chỉ tay một cái, cung Thủy Bình trong mười hai cung hoàng đạo trên bàn nhất thời ngưng tụ ra một vệt hào quang, quan trong giây lát, bên trong vầng hào quang hiện ra một con rồng màu vàng, con rồng này phảng phất đang xoay quanh bay lên, tiếp đó dĩ nhiên hóa thành hình người, như ẩn như hiện, như hư như thật, đó là một nam tử.

Trên đầu nam tử này vấn tóc, đội ngọc quan màu tím, thần thái như trăng rằm, mắt như đao khắc, mi như mực họa, mặt như đào biện, tai như thu ba, trên da thịt mơ hồ có ánh sáng lộng lẫy lưu động, trong đôi mắt lóe lên một loại hào quang như lưu ly, dung mạo như họa, anh tuấn tiêu sái, tuấn lãng phi phàm không cách nào có thể hình dung, thân diện một bộ bảo y, khí thế như cầu vòng, xưng là mỹ nam tử đương đại cũng không quá, hắn đứng ở bất kỳ đâu, cũng như Vương giả quân lâm, ngạo thị thiên địa, cả người tản ra một cỗ khí tức đế Vương.

Nam tử này không phải ai khác, chính là Gia Cát Thiên Biên trước đó bị Trần Lạc tự tay giết chết ở biên hoang.

- Đa tạ ân cứu mạng của chúng tinh chi mẫu.

Gia Cát Thiên Biên ôm quyền cảm tạ, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.