🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thoáng chốc.

Độc y Mạn Đà La phu nhân phong hoa tuyệt đại, bá thế bao phủ, vạn vật quanh thân đều tán loạn.

Thiên y Trường Hận xinh đẹp kinh hồng, bá thế bao phủ, vạn vật quanh thân đều thức tỉnh.

Nhiên y Đường Bỉnh Nhiêm cảm động thiên nhiên, bá thế bao phủ, vạn vật quanh thân đều biến hóa.

Sát y Vũ Yêu xinh đẹp thần bí, bá thế bao phủ, vạn vật quanh thân đều thành hóa thạch.

Lông mày Trần Lạc hơi nhướng một cái, sau đó nói:

- Hách phủ chủ, phiền phức ngài đưa ba người Tần Phấn vào núi Táng Cổ, nếu hôm nay ta có thể sống rời khỏi, ngày sau nhất định sẽ đến nhà bái tạ.

Hách Thiên Nhai tiếp nhận ba người Trần Phấn, thần sắc hắn nghiêm túc, nhìn Trần Lạc một chút, lại nhìn Tứ y thiên hạ một chút, lúc này mới gật đầu. Đồ lão tà ở bên cạnh muốn nói cái gì, định mở miệng nhưng rồi lại thôi, hắn biết rõ, đối mặt với Tứ y thiên hạ, chút thực lực của mình căn bản không đáng chú ý, hơn nữa so với những người khác, Đồ lão tà càng rõ ràng hơn bốn nữ nhân này biến thái đến cỡ nào, biến thái đến hầu như thoát ra khỏi phạm trù nhân loại, đánh với các nàng, sợ là các nàng chưa có ra tay thì ngươi đã chết thành cặn bã rồi, không cần hoài nghi, Tứ y thiên hạ tuyệt đối có năng lực này, cũng có bản lĩnh này, càng có tư cách này.

- Bốn vị… Tỷ tỷ.

Đồ lão tà rốt cuộc không nhịn được vẫn mở miệng, hắn nghĩ đến nửa ngày, thực sự không biết phải xưng hô Tứ ý thiên hạ này như thế nào, chỉ có thể kiên trì hô một tiếng bốn vị tỷ tỷ.

- Hiện tại núi Táng Cổ đã hiện thế, mặc kệ giữa các ngươi và Lạc tiểu tử có ân oán gì, chờ khi đi ra rồi hãy nói.

Không ai để ý đến hắn, Đồ lão tà cảm thấy lúng túng, cười trừ. Mới vừa tiến về phía trước một bước, đột nhiên cảm giác không đúng, thân thể lập tức bị hóa thạch, cả người biến thành pho tượng cứng ngắc.

Đồ lão tà sợ hãi đến hồn phi phách tán, khẩn trương mở ra toàn lực, lúc này mới miễn đi được một kiếp, chỉ là vừa mới lao ra khỏi hóa thạch lại lập tức bị đại tự nhiên điên đảo bao phủ, sợ hãi đến khẩn trương lui về phía sau. Vừa mới vừa động, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị nghiền ép, suýt chút nữa là tan vỡ, nếu không phải Đồ lão tà hắn nhanh tay nhanh chân, sợ là đã mất mạng tại chỗ rồi, một hơi lui nhanh ra ngoài tới vạn thước, sau đó trừng mắt thở hồng hộc, lay cái trán đầy mồ hôi lạnh, chỉ nghĩ lại đã thấy sợ, trong lòng thầm nói: bốn bà nhi này quả thực là quá đáng sợ.

- Lạc tiểu tử, bốn bà nhi này đều biến thái muốn chết, lần này lão tử nhận thua không thể giúp gì được cho ngươi, tự bản thân ngươi nên cẩn thận.

Nói xong câu đó, Đồ lão tà cũng không quay đầu lại, trực tiếp tránh xa ra ngoài trăm dặm.

Tứ y thiên hạ khủng bố cỡ nào, Trần Lạc không biết, nhưng hắn có thể cảm giác được mỗi một người trong số bốn vị nữ nhân này đều có năng lực xóa bỏ chính mình, cho dù mình có dùng hết toàn lực, chỉ sợ vẫn không phải đối thủ của các nàng, bằng không hắn cũng không có đứng lại như thế.

Đột nhiên! Đêm đen biến thành ban ngày, ban ngày lại biến thành đêm đen, mặt trời mọc lên từ hướng đông, trăng tròn mọc lên từ hướng tây, ngày đem giao hòa tại nơi đây, ngũ hành bắt đầu tán loạn, âm dương bắt đầu điên đảo, đại tự nhiên chi mẫu giáng lâm, hạ xuống thẩm phán tự nhiên.

Cùng lúc đó, ầm ầm ầm… Rắc! Phía chân trời sóng ngầm xung động, sấm đánh nổ vang, ngay sau đó trong hư không truyền đến tiếng chuông đầy trang nghiêm.

Coong… Tiếng chuông du dương mờ ảo, tựa như đến từ một nơi xa xôi hằng cổ.

Đây là tiếng chuông thẩm phán.

Khi tiếng chuông thẩm phán vang lên, có nghĩa là thẩm phán từ trời xanh sắp tới, thông thường mà nói, khi tiếng chuông thẩm phán sẽ vang lên nhiều nhất không quá chín lần, nhưng lần này thì quỷ dị hơn, tiếng chuông thẩm phán vang lên, một lần, hai lần, ba lần, bảy lần, mười lần, mười lăm lần, hai mươi bảy lần, ba mươi sáu lần.

Rối loạn! Tiếng chuông thẩm phán kéo dài như không ngừng, hoàn toàn không theo nhịp điệu gì hết, cảm giác như mười mấy hai mươi tiếng chuông thẩm phán đồng thời vang lên. Hách Thiên Nhai nhìn hư không, không hiểu được là vì sao, hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra.

Rào! Lôi vân cuồn cuộn trải rộng phía chân trời, ầm ầm một tiếng triệt hưởng, một cái thẩm phán chi nguyên to lớn bất ngờ xuất hiện, sau đó phịch một tiếng, lại thêm một cái thẩm phán chi nguyên. Ầm ầm ầm! Bên trên hư không liên tiếp xuất hiện bảy, tám cái thẩm phán chi nguyên.

Trời ạ! Hách Thiên Nhai quả thực không còn dám tin vào hai mắt của mình, Trần Lạc hai lần làm trái ý trời, trước tiên độ tự nhiên thẩm phán, lại độ trời xanh thẩm phán, như thế đã đủ điên cuồng rồi, hiện giờ lại lập tức xuất hiện bảy, tám cái thẩm phán chi nguyên? Hơn nữa nhìn lên dường như còn không có ý tứ dừng lại, tựa hồ không chỉ có bảy tám cái này thôi đâu. Hách Thiên Nhai không phải rất thông hiểu với thẩm phán, chỉ có thể nhìn ra một cái thẩm phán tự nhiên, còn có một cái thẩm phán pháp tắc trời xanh, còn những thẩm phán khác thì hắn không biết.

Ầm ầm ầm… Rắc! Thẩm hán chi nguyên đã tăng lên đến mười, xem ra vẫn chưa có ý định dừng lại, vẫn tiếp tục xuất hiện thêm những thẩm phán chi nguyên mới.

- Mẹ ơi! Chuyện này… Chuyện này…

Đồ lão tà nhìn mười một cái thẩm phán chi nguyên trong hư không, trực tiếp sợ hãi đến mức đứng không vững, kinh hãi ngạc nhiên nói:

- Tiểu tử này đến cùng là tạo nghiệt gì, vì sao trêu chọc đến nhiều thẩm phán như vậy? Coi như lão ma đầu vùi thân tận tít sâu trong Cửu U cũng không có tội lỗi lớn đến như thế đi?

Ầm ầm ầm… Rắc! Lại xuất hiện một đạo thẩm phán chi nguyên, liếc mắt nhìn lại xung quanh, bên trên phía chân trời dĩ nhiên có tới mười hai cái thẩm phán chi nguyên lớn nhỏ, tình cảnh này có ai đã từng được thấy qua? Không có, tuyệt đối không có, cho dù là trong sánh sử cũng không từng ghi chép qua có loại người nghịch thiên đến độ một lần trêu chọc nhiều thẩm phán như thế, hơn nữa một cái thẩm phán càng khủng bố hơn một cái.

Bốn người Mạn Đà La, Trường Hận, Vũ Yêu, Đường Bỉnh Nhiêm liếc mắt nhìn nhau, thần tình khá là nghiêm túc. Các nàng từ sớm đã biết Trần Lạc nhất định sẽ đưa tới thẩm phán, chỉ là không nghĩ tới dĩ nhiên lại nhiều đến như vậy.

- Đây là thứ đồ chơi của mấy người các ngươi sao?

Ngược lại, xem ra Trần Lạc không hề có phản ứng gì lớn, giống như mười hai cái thẩm phán chi nguyên trên bầu trời sắp thẩm phán xuống không phải là hắn, mà là một người khác. Nhìn về phía hư không, hắn thậm chí còn cười cười, nói:

- Ha ha ha! Mười hai cái thẩm phán chi nguyên, sợ là lão Ma trong Cửu U cũng không có được đãi ngộ lớn như vậy đi? Ông trời ngươi cũng quá để mắt tới Trần Lạc ta rồi.

Trần Lạc chỉ cười, cười rất hào hiệp, đó là hào hiệp thực sự, ai cũn có thể nhìn ra, ai cũng có thể nghe ra, phảng phất như hắn đã nhìn thấu suốt sinh tử, điều này không khỏi khiến thần tình Trường Hận hơi có chút thay đổi, chợt cảm thấy giống như đã từng quen biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.