🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Còn may là có sứ giả Vân Đoan ở đây, nếu không hắn đúng là không dám tiếp tục ở lại, chỉ bởi vì sức sống Trần Lạc này quá mức ngoan cường, có đánh thế nào cũng không chết, người như thế thực đáng sợ đến cực điểm.

- Trả lại đồ vật cho ta!

Trần Lạc đột nhiên mở miệng, âm thanh không lớn, khàn khàn tĩnh lặng, nhưng truyền vào trong tai khiến linh hồn người ta run rẩy. Chỉ là không ai biết vì sao hắn nói vậy, trả lại đồ vật cho hắn là sao? Hắn đang nói chuyện với ai? Không có ai biết, mọi người đều kinh nghi không rõ.

Chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, quát lên:

- Trải lại tinh thần chi hồn cho ta!

Tinh thần chi hồn? Có ý gì? Chẳng lẽ Trần Lạc còn nắm giữ thứ đồ vật khủng bố như tinh thần chi hồn? Hắn đang đòi ai?

- Đường! Bỉnh! Nhiêm! Trả lại tinh thần chi hồn cho ta!

Đường Bỉnh Nhiêm? Trong thiên hạ Ngũ y có một Nhiên y Đường Bỉnh Nhiêm? Lẽ nào nàng lấy cắp tinh thần chi hồn của Trần Lạc? Mọi người đều có chút phát mộng, bọn họ không biết Trần Lạc nắm giữ tinh thần chi hồn, càng không biết tinh thần chi hồn còn có thể bị người ta lấy cắp? Hơn nữa người lấy cắp còn là Đường Bỉnh Nhiêm, một trong năm nữ nhân thần bí nhất trong thiên hạ đương thời.

- Giao ra đây!

Thanh âm Trần Lạc đột nhiên trở nên cuồng bạo, hắn cuồng bạo khiến hư không một lần nữa nổi lên lôi vân cuồn cuộn, linh tượng che kín bầu trời một lần nữa gầm thét lên, mặt đất run rẩy kịch liệt. Lần này không có núi lửa bạo phát, nhưng cả vùng đất đang bốc lên khói trắng cuồn cuộn.

- Nếu ngươi đã không trả, vậy ta liền thiêu đốt lực lượng tinh thần, một mồi lửa đột sạch đại tự nhiên nhà ngươi.

Không có ai biết nơi đây Trần Lạc đến tột cùng là đang làm gì, hành vi của hắn khiến người ta hoàn toàn không thể nào hiểu được, không hiểu vì sao hắn lại yêu cầu Đường Bỉnh Nhiêm trả lại tinh thần chi hồn, càng không rõ ràng lắm hắn nói thiêu đốt lực lượng tinh thần là cái gì, đốt cháy đại tự nhiên là sao. Phàm là Trận sư căn bản đều rõ ràng lực lượng tinh thần có thể nhóm lửa, bất quá không thể nghi ngờ việc này không khác gì tự sát, lực lượng tinh thần phải tích lũy qua ngày ngày minh tưởng, chậm rãi tăng trưởng ngày này qua ngày khác, nhưng khi ngươi nhóm lửa lên, lực lượng tinh thần ngươi minh tưởng suốt mười năm có thể bị đốt sạch trong nháy mắt, sẽ không có Trận sư nào đi làm như vậy, bởi một khi tự nhóm lửa lực lượng tinh thần, trên căn bản sẽ trở thành phế nhân.

Đương nhiên, khiến người ta khó hiểu nhất, cũng khiến người ta không thể nghĩ ra, thiêu đốt lực lượng tinh thần thì có liên quan gì đến đại tự nhiên? Chuyện này căn bản giống như là hai việc hoàn toàn không có liên hệ, cho dù ngươi có thiêu đốt hết sạch lực lượng tinh thần của mình cũng không thể đốt được đại tự nhiên chứ? Chuyện như thế quả thực chưa từng nghe thấy, dù cho Trần Lạc ngươi nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, chỉ sợ cũng không cách nào đốt cháy được đại tự nhiên.

Vậy mà, khi mọi người ở đây còn đang kinh nghi, một màn quỷ dị xẩy ra, giữa không trung bắt đầu không hiểu vì sao phát sinh những tiếng đùng vang như không khí phát nổ, càng như tiếng pháo, vừa mới bắt đầu chỉ thấy trong vòng mười thước lấy Trần Lạc làm trung tâm, qua giây lát đã lan tràn lên đến mấy trăm thước.

Các đại lão bá chủ vây xung quanh Trần Lạc chỉ cảm thấy là lạ, sắc mặt âm tình bất định, lập tức dùng linh thức tra xét, vừa mới chậm rãi tra xét liền nhất thời sợ hãi tới suýt nữa la lên thất thanh, bởi vì bọn họ nhận thấy được các loại nguyên tố đại tự nhiên và Âm Dương Ngũ Hành xung quanh mình đều rối loạn, loại rối loạn này không phải sai loạn, càng giống như nước nóng bị đun cho sôi trào, thật sự tựa như hỏa diễm đang bắt đầu thiêu đốt đại tự nhiên.

Ông trời ạ!

Sắc mặt các vị bá chủ khó coi đến cực điểm, khi một lần nữa nhìn về phía Trần Lạc, ánh mắt đều trở nên cổ quái, trong cái cổ quái này còn chen lẫn khiếp sợ và sợ hãi, bọn họ biết Trần Lạc này rất yêu nghiệt, cũng quá quỷ dị, không những nắm giữ linh tượng che kín bầu trời, còn nắm giữ biến dị chi linh siêu thoát khỏi đại tự nhiên, càng nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, hiện tại càng kỳ quái hơn, hắn còn nắm giữ bản lĩnh thiêu đốt đại tự nhiên?

Những đại lão bá chủ này có ai không tu luyện đến mấy trăm năm, kiến thức đều là dạng uyên bác, là những người từng trải qua vô số chuyện đại sự, nhưng đối diện với một màn phát sinh nơi đây, mỗi một người chỉ cảm thấy da đầu mình đang tê dại, tim gan nhảy loạn, linh hồn run rayary, cho dù đốt cháy đại tự nhiên không cách nào tạo thành tương tổn gì với bọn hắn, thế nhưng chuyện này lại đáng sợ đến cực điểm, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khủng bố vô cùng, khi chân chính phát sinh càng thêm khiến người ta sợ sệt.

- Trả lại cho ta!

Trần Lạc được long linh màu xám thủ hộ bên trong, song quyền nhấc lên, ngửa mặt lên trời thét dài, trong lúc nhất thời, đại tự nhiên tại khắp vùng biên hoang phảng phất như đều bị thiêu đốt, những tiếng bùm giòn giã vang lên đầy trời, nghe vào khiến trong lòng người ta sợ hãi.

Đột nhiên, trong hư không truyền đến một tiếng cười quái lạ, trong tiếng cười đều là hận ý và phát điên!

- A! Tiểu tướng công… Ngươi… Ngươi điên thật rồi! Được… Ha ha… Được lắm, ngươi chờ chết đi, ta biết… Ta sẽ tận mắt nhìn ngươi chết… Đồ điên… Hừ!

Lẽ nào đây là thanh âm Đường Bỉnh Nhiêm? Hẳn là thế đi, cho dù Đường Bỉnh Nhiêm không có hiện thân, nhưng các đại lão nội viện Trung Ương đều nghe ra được đây là thanh âm của Đường Bỉnh Nhiêm, chỉ là một câu tiểu tướng công kia của nàng thực là ý vị sâu xa. Đường Bỉnh Nhiêm, một trong thiên hạ Ngũ y đại danh đỉnh đỉnh từ khi nào thành thân mật với Trần Lạc, còn gọi hắn là tiểu tướng công? Nếu như hai người này thực sự thân mật với nhau, vì sao Đường Bỉnh Nhiêm còn bắt đi tinh thần chi hồn của Trần Lạc? Còn nói chờ nhìn hắn chết gì đó? Chuyện này đến tột cùng là sao? Hai người này đến cùng là tình nhân hay là kẻ thù?

Một màn này phát sinh quá đột ngột, cũng quá quỷ dị, tựa hồ cũng khá là phức tạp khiến người ta không thể hiểu nổi, cũng không có thừa thời gian đi nghiền ngẫm, bở vì sau khi thanh âm Đường Bỉnh Nhiêm truyền đến, đại tự nhiên lập tức đình chỉ thiêu đốt, Âm Dương Ngũ Hành lại khôi phục như lúc ban đầu, tiếp tục diễn biến diễn hóa.

- Đường Bỉnh Nhiêm, nếu hôm nay ta không chết, tất se có ngày đốt sạch đại tự nhiên!

- A, tiểu tướng công, thật không tiện, hôm nay ngươi nhất định sẽ chết!

- Vậy ngươi cứ chờ xem!

Trần Lạc lẳng lặng đứng trên hư không nơi đó, quanh thân quỷ dị bốc lên khói đen, hơn nữa ngày càng nồng nặc, khiến người ta nhìn không thấy, đôi mắt tĩnh mịch của hắn quét ngang ra, khiến trong lòng các đại lão bá chủ đang vây xung quanh cảm thấy có chút chùn bước.

Từng người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó dồn dập nhìn về phía sứ giả Vân Đoan Tư Đồ Nam, hiển nhiên, một màn Trần Lạc thiêu đốt đại tự nhiên vừa rồi đã khiến các đại lão bá chủ run sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.