🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Thiên Duyên tỷ tỷ, van cầu ngươi cứu hắn có được không? Van cầu ngươi đó.

- Ti chức của ta chỉ là pháp tắc thiên duyên, những chuyện khác căn bản không thể quản nổi, làm sao cứu được hắn, huống chi ta muốn cứu cũng không cứu nổi, có biết hiện tại từ trên trời xuống dưới đất có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào hắn hay không?

- Các ngươi thực sự quá ích kỷ, đơn giản không biết liền muốn giết hắn sao?

- Không phải chúng ta muốn giết hắn, tất cả những việc này đều là do hắn gieo gió tự gặt bão thôi.

- Thiên Duyên tỷ tỷ, ngươi thực sự cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Hiện tại các ngươi không có giết hắn, nhưng các ngươi tuyệt đối sẽ không cho phép tiến vào phong ấn Táng Cổ, có đúng hay không? Bởi vì hắn là người không biết, các ngươi không ai dám trực tiếp động thủ, thế nên các ngươi một mực chờ đợi, chờ thẩm phán, chờ đại thẩm phám thẩm phán hắn chết, có đúng hay không? Các ngươi không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?

Tựa như bị ngôn từ của Mỹ U U đả kích trúng nội tâm, thần tình cô gái áo trắng có chút lung túng, nhắm hai mắt lại, thở dài một tiếng, nói:

- U U, ngươi đừng trách tỷ tỷ lãnh khốc vô tình, có trách thì phải trách người này quá mức quỷ dị, quá mức thần bí, xác thực tỷ tỷ không hi vọng hắn tiến vào phong ấn Táng Cổ, bởi vì hiện tại thiên duyên của hắn đã đủ loạn rồi, nếu còn tiến vào phong ấn Táng Cổ nữa, cũng không ai đoán được sẽ loạn thành thế nào, tỷ tỷ đánh cược không nổi, càng thua không nổi.

- Đánh cược không nổi? Thua không nổi? Thiên Duyên tỷ tỷ, ngươi không cảm thấy tức cười sao? Ngươi chấp chưởng tình duyên trong thiên địa, dĩ nhiên nói cái gì là đánh cược không nổi, thua không nổi…

- U U, ngươi hẳn phải biết lời tiên đoán kia.

- Chỉ là tiên đoán mà thôi, nhưng các ngươi không cách nào khẳng định đó chính là hắn.

- Nếu như là đúng thì sao đây?

- Không thể nào, người kia không thể luân hồi.

- Không thể nào, mọi người đều cho rằng không thể nào, không thể thì mặc không thể, nhưng không thể khiến trong lòng mọi người hết lo sợ, trong thiên địa này từ thủa hỗn độn sơ khai cũng chưa có chuyện gì là tuyệt đối, cũng không ai dám bảo đảm người kia nhất định sẽ không luân hồi, cho dù là thật sự, cho dù là tuyệt đối, mọi người cũng phải bóp chết tất cả những điều khả năng từ trong trứng nước.

- Chỉ vì một chuyện không thể nào, liền muốn làm sát người vô tội sao?

- Vì không có biện pháp nào khác, ai bảo người kia đáng sợ như vậy, chuyện xảy ra từ thời thượng cổ đến nay như vẫn còn rõ ràng trước mắt, không có ai hi vọng nó phát sinh thêm một lần nữa, chuyện này quả thật quá đáng sợ, giống như một cơn ác mộng.

Cô gái áo trắng nhìn Mỹ U U một chút, hỏi:

- U U, ngược lại ta thật ra đã quên hỏi ngươi một câu, vừa rồi ngươi như nổi điên lên làm gì? Tại sao phải liều lĩnh đi cứu hắn? Dĩ nhiên không tiếc tiêu hao lực lượng linh hồn của ngươi, tới áp chế hắn điên cuồng?

- Ta… Ta cũng không biết, chỉ là nhìn thấy hắn điên cuồng, trái tim ta thấy đau nhói lên…

- Đau nhói? Không thể nào chứ? Ngươi và hắn không có thiên duyên, cũng không có khả năng dính dáng gút mắc trong vận mệnh, càng không có nhân quả sai lầm, làm sao có khả năng đau nhói vì hắn?

Cô gái áo trắng chấp chưởng tình duyên trong thiên địa, ai và ai có thien duyên, trọng thiên địa không có người nào hiểu rõ được bằng nào.

- Ta cũng không biết… Ta chỉ muốn cứu hắn rời khỏi…

- Hắn không đi được…

- Trần… Trần Lạc học trưởng biết… Sẽ chết ở chỗ này sao?

- Hôm nay hắn có thể chết hay không, cũng không ai biết.

Cô gái áo trắng lại thở dài một tiếng.

Mỹ U U nhìn Trần Lạc đang thổng khổ không chịu nổi ở phía dưới, nàng đau lòng vô cùng, vẫn lắc lắc cánh tay cô gái áo trắng, nói:

- Thiên Duyên tỷ tỷ, van cầu tỷ đấy, cứu hắn được không? Van cầu tỷ đó.

- U U, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không cứu nổi hắn.

- Ngươi có thể dẫn hắn rời khỏi thế giới này, có đúng hay không? Ngươi có thể!

- Nha đầu ngốc, phong ấn Táng Cổ hiện thế có ý nghĩa rằng thiên địa bắt đầu động ác loạn, thế giới Huyền Hoàng là như vậy, những thế giới khác cũng cùng mtooj dạng, cùng lúc phong ấn Táng Cổ hiện thế tại thớ giới này, cũng dồn dập hiện thế ở những thế giới khác, ngươi nói xem phải dẫn hắn đến nơi nào? Phải nói lại một chút, coi như ta dẫn hắn tới thế giới khác, ngươi cho rằng thế là cứu được hắn sao? Vô dụng thôi.

- Trong toàn bộ thiên địa có vô số thế giới, cũng không phải chỉ có một Trần Lạc là biến số không biết, trong thế giới khác cũng có người không biết, bọn họ đều không ngoại lệ, đều gặp phải vây quét, mặc dù đến một thế giới khác, Trần Lạc đồng dạng cũng không thể thoát khỏi, hơn nữa… Ở thế giới này, hi vọng sống sót của hắn lớn hơn nhiều so với ở những thế giới khác.

- Thiên Duyên tỷ tỷ, ngươi nói là có ý gì?

- Bởi vì thế giới này không chỉ có Trần Lạc là người không biết, đồng thời còn có một người khác.

- Một người khác? Là ai?

- Ma quân Thất Dạ!

Cô gái áo trắng ngưng mày, rù rì nói:

- Ở thế giới này, chí ít còn có một người đồng mệnh tương liên với hắn.

- Ma quân Thất Dạ? Hắn… Hắn sẽ tới cứu Trần Lạc học trưởng sao?

- Thất Dạ?

Cô gái áo trắng bất đắc dĩ cười cười:

- Tình huống của hắn lúc này sợ là không tốt hơn Trần Lạc bao nhiêu, thậm chí có khả năng càng bết bát hơn, cùng là người không biết, mọi người không hi vọng Trần Lạc tiến vào phong ấn Táng Cổ, tượng tự cũng không cho phép Thất Dạ tiến vào, những người này một người càng lợi hại hơn một người, một nười càng biến thái hôn một người, càng thần bí hơn, càng khiến người ta phải lo lắng hơn, hiện tại đã như vậy, nếu để cho bọn họ tiến vào phong ấn Táng Cổ, kết quả sẽ đến mức nào? Có thể nói bọn họ chính là loại người gây ra phong vân biến hóa.

- Đặc biệt là Ma quân Thất Dạ kia, trong thiên địa có không ít đại năng giả vẫn muốn xóa bỏ hắn, kết quả hắn vẫn luôn trốn thoát, gia hỏa này vẫn du tẩu trong vô tận hải, chỉ bất quá lần này thì khác, coi như là hắn tự chui đầu vào lướt, biết rõ có đại năng giả ở đây vây quét Trần Lạc, hắn còn dám độc thân một mình xông đến, lần này có thể sống sót rời khỏi hay không, cũng là điều không thể biết trước, bất quá cũng phải nói, con người hắn đủ giảng nghĩa khí, xem như vì Trần Lạc dám đặt mình vào vòng nguy hiểm.

- Đàn ông, bọn họ đúng là một đám sinh vật vọng động như thế, luôn chú ý cái gì gọi là nghĩa khí kia, kết quả không những không cứu nổi, trái lại còn treo thêm mạng nhỏ của mình tại đây, thật không hiểu sao đám nam nhân kia lại cứ thích như thế, Thất Dạ kia dám độc thân một mình mạo hiểm vì Trần Lạc, còn ba người Tần Phấn, Ngạo Phong và Lãnh Cốc vì bảo vệ Trần Lạc, đến hiện tại sinh tử không rõ, còn Trần Lạc vì ba người này cũng đang không tiếc điên cuồng, đại khai sát giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.