🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ở thế giới xa lạ, có người đánh bằng hữu của hắn thành thương tàn, hắn đánh thương tàn hết thảy những người tham dự sự kiện, ngay cả những người dẫn tới cứu binh cũng bị hắn đánh thành thương tàn, thậm chí còn mạnh mẽ thu thập những người đứng sau màn một trận.

Sự tình tại thế giới xa lạ kia còn rõ ràng trước mặt, Lạc Anh lại nhìn tất cả phát sinh ngoài kia, nhất thời có loại cảm giác đã từng quen biết, nàng không biết Trần Lạc, nhưng rất thông hiểu Thông Thiên lão tổ, trong suy nghĩ của nàng, nếu như Trần Lạc đúng là Thông Thiên Lão Tổ thì lời Hiên Viên Đồng vừa nói chỉ đúng không sai, gia hỏa này rất có khả năng coi những người này làm con tin, sau đó dẫn dụ hết thảy những người có quan hệ, một lướt bắt sạch. Thông Thiên lão tổ chính là như thế, hoặc là không làm, đã làm là làm đến cùng, làm tới triệt để.

Đang suy nghĩ, Lạc Anh bỗng ôm đầu kêu to lên:

- Không! Không thể nào! Cường hào Trần tuyệt đối không phải là Thông Thiên lão tổ, tinh thần hải của hắn tại nửa năm trước đã bị thẩm phán, hiện tại ngay cả Trận pháp cũng không thể bố trí, lấy cái gì bắt cóc những người này? Lại lấy cái gì đối kháng những Vu sư đại thần thông sắp đến?

- Vu pháp của hắn cũng không bị thẩm phán, Trận pháp cũng có khả năng…

- Trận pháp của Trần Lạc đến cùng là có bị thẩm phán hay không, ta không cách nào biết được, bất quá có thể khẳng định một điểm, từ đầu đến giờ Trần Lạc vẫn chưa thi triển Trận pháp, hơn nữa ta còn có thể khẳng định, đám người Thương Vô Tà, Mộ Vân Không tuyệt đối không có bị trận pháp bao phủ, thế nên không thể nói là bắt cóc, càng không thể nói là cố ý dụ dỗ những Vu sư đại thần thông sắp đến kia, tất cả chỉ là chúng ta suy đoán mà thôi, Anh tử, ngươi hoàn toàn không phải lo lắng.

Đột nhiên, Hiên Viên Đồng nỉ non nói:

- Hắn đã bắt cóc những người này.

- Cái gì? Đồng Đồng có ý gì? Làm sao có khả năng, những người kia không hề bị trận pháp bao phủ, làm sao bắt cóc được?

- Hắn không dùng trận pháp bắt cóc, hắn dùng đại tự nhiên.

- Đại tự nhiên bắt cóc kiểu gì?

Táng Hoa đang muốn tra hỏi, chợt nhớ tới Trần Lạc tựa hồ tìm hiểu pháp tắc đại tự nhiên. Nhớ tới điều này, sau đó nàng cho linh thức của mình hòa vào đại tự nhiên, cẩn thận tìm hiểu một phen, trong nháy mắt liền ngây người, chỉ cảm thấy da dầu tê dại.

Vùng biên hoang, nguyên bản sa mạc nóng rực không biết từ khi nào đã bị dung nham biến dị cuồn cuộn kia của Trần Lạc đốt thành phế tích đen thui, khắp nơi đều là vùng loang lổ, xem ra giống như chiến trường thượng cổ, tàn tạ khắp nơi.

Lần này Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà, Ngụy đại tổng quản và viện trưởng bốn đại viện đến chỉ muốn khuyên bảo Trần Lạc dừng tay, đồng thời dẫn hắn rời đi, nhưng bất luận bọn họ khuyên bảo thế nào cũng đều vô dụng, Trần Lạc đã quyết tâm chơi một vố lớn, không làm rõ sự tình, không bắt tới người giật dây tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hơn nữa hắn đang nằm trong biên giới điên cuồng, hai tròng mắt màu máu kia càng bạo liệt, tính tình càng lúc càng điên cuồng, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đại khai sát giới.

- Cút! Cút hết tất cả cho ta! Còn không cút nữa, lão tử muốn giết người!

Lúc này, hai con mắt Trần Lạc trợn lên giận giữ, tóc rối tung bay, thần tình lẫm liệt, đằng đằng sát khí, tựa như biển máu ngợp trời.

Đám người Hách Thiên Nhai nhìn ra được thần trí Trần Lạc đã bắt đầu mơ hồ, lúc nào cũng có thể điên cuồng, ngay cả Đồ lão tà cũng nhìn ra, từ chỗ thẹn quá thành giận nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, giơ hai tay lên, nói:

- Trần Lạc, ngươi phải bình tĩnh, không được vọng động.

- Cút!

Trần Lạc gầm lên giận dữ, lôi vân cuồn cuộn di chuyển trên hư không, linh tượng khủng bố che kín bầu trời phát sinh những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, đại địa run rẩy kịch liệt như địa chấn phát sinh, núi lửa ầm ầm bạo phát.

- Được! Chúng ta cút! Bình tĩnh, ngươi nhất định phải bình tĩnh.

Đám người Hách Thiên Nhai, Đồ lão tù lui về phía sau, đồng thời cũng suy nghĩ đối sách.

- Làm sao bây giờ? Tiểu tử này lúc nào cũng có thể trở nên điên cuồng!

- Không có thời gian, những người kia đã chạy tới, rất nhanh sẽ đến, nếu Trần Lạc còn không rời khỏi, đến lúc đó sẽ không còn cách nào có thể vãn hồi.

- Vậy chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh, chúng ta cùng nhau động thủ bắt tiểu tử này, trực tiếp dẫn hắn rời khỏi, chủ phủ, ý của ngươi như thế nào?

Hách Thiên Nhai nhíu mày thật sâu, lắc đầu một cái, nói:

- Đã muộn, chuyễn đã đến bước không còn cách nào vãn hồi được nữa rồi.

- Phủ chủ, có ý gì?

- Các ngươi mở ra thiên nhãn xem một chút đi.

Thiên nhãn này cũng là một loại thần thông, sau khi thi triển có thể thấy được những thứ mắt thường không thể nào thấy được, linh thức không thể nào tra xét tới. Mấy người Đồ lão tà, Ngụy đại tổng quản đều là Vu sư đại thần thông, đều có tu luyện đại thần thông Thiên Nhãn, nghe qua Hách Thiên Nhai nói như vậy, trong lòng rất là buồn bực, lập tức mở ra Thiên Nhãn, bất ngờ phát hiện có một đạo ánh sáng bảy màu vô cùng ảo diệu đang bao phủ lấy mấy trăm người đang quỳ trong vũng máu.

Đồ lão tà, Ngụy đại tổng quản đều là cao thủ hàng đầu đương thời, ánh mắt phi phàm, liếc một cái liên nhận ra đạo ánh sáng bảy màu này cũng không phải là trận pháp, chính là một loại kết giới, hơn nữa còn là kết giới lấy đại tự nhiên làm gốc, bên trong ẩn ước Âm Dương Ngũ Hành điên cuồng diễn biến.

- Lão tử không phải đang nhìn lầm đó chứ? Cái thứ đồ chơi này là kết giới tự nhiên?

Đồ lão tà có chút không dám tin vào hai mắt của mình, bởi vì thứ đồ chơi kết giới này thuộc về một loại tồn tại rất cao cấp, cũng không phải nói là tu vi Vu pháp đạt đến độ là có thể bố trí, trình độ Trận pháp thâm hậu cũng không được, nó không có bao nhiêu liên quan đến Vu pháp và Trận pháp, bởi vì tồn tại của kết giới thuộc về một loại sức mạnh tuyệt đối, thông thường chỉ có người lĩnh ngộ thấu triệt một loại sức mạnh nào đó, đồng thời tu đến đỉnh cao mới có thể bố trí,, ví như sau khi tu Vu pháp đến đỉnh cao, hơn nữa còn lĩnh ngộ Vu pháp thấu triệt liền có thể bố trí kết giới Vu pháp, tu trận pháp đến đỉnh cao sau đó lĩnh ngộ thấu triệt cũng có thể bố trí kết giới Trận pháp.

Không trách được, kết giới bao phủ mấy trăm người quỳ trên mặt đất kia cũng không phải là kết giới Vu pháp, càng không phải là kết giới Trận pháp, dĩ nhiên là một loại kết giới đại tự nhiên. Đối với kết giới đại tự nhiên, Đồ lão tà cũng không xa lạ gì, có đôi khi Âm Dương Ngũ Hành trong đại tự nhiên biến hóa sẽ hình thành một loại kết giới tự nhiên, nhưng đó đều là hình thành một cách tự nhiên, là kết giới thuộc về tự nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.