🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mười năm hai đời thiên kiêu là như vậy, đầy đủ mấy trăm vị trưởng lão và đoàn trưởng các đoàn vinh quang càng thêm thê thảm, từng người từng người chỉ còn da bọc xương, giống như đến già sắp chết, bộ da khô giáp, huyết dịch khô cạn, hai mắt trũng xuống, ngũ tạng suy kiệt.

Trần Lạc bước lên phế tích, đi vào trong vũng máu, khi hắn dừng lại, phun nhẹ ra hai chữ:

- Quỳ xuống!

Ầm ầm ầm, năm sáu trăm người trong vũng máu, từng người từng người bay lên trời, ngược lại bất động ở giữa hư không rồi từ từ hạ xuống, sau đó cả năm sáu trăm người toàn bộ xếp thành hàng, quỳ xuống trong vũng máu.

Bá thế chính là bá thế, uy thế bá đạo, bọn họ không dám không theo.

Năm trăm, sáu trăm người, gồm các vị thiên kiêu hai giới Trận pháp và Vu pháp cùng với các vị trưởng lão và đoàn trưởng các đại đoàn vinh quang cứ như thế xếp hàng quỳ gối từ sườn núi, từng người từng người đều vô cùng chật vật, tóc tai rối bù, như tội phạm đang chờ đợi thẩm phán, bọn họ sợ hãi, bọn họ kinh khiếp.

Trần Lạc nhấc chân, bá thế bao phủ, bốn phía tĩnh, tám phương lặng, ngay cả âm thanh cũng là như thế, truyền vào trong tai phảng phất như ngay cả trái tim, huyết dịch cũng đều ngưng lại:

- Ta chỉ nói một lần, tuyệt không lặp lại lần thứ hai.

Dứt tiếng, Trần Lạc đi tới bên cạnh người quỳ gối thứ nhất trên mặt đất, hỏi:

- Vì sao phải giết ta?

Người quỳ gối gần nhất này là một vị lão giả, tựa hồ là trưởng lão trong mười đại đoàn vinh quang, hắn ngẩng đầu, thở hổn hển, nói:

- Ngươi là đồ yêu nghiệt, ta là trưởng lão đoàn vinh quang Già Lam, ngươi dám…

Chữ dám còn chưa kịp nói hết, âm thanh Trần Lạc đã truyền đến, vẫn tĩnh lặng như trước, bá đạo như trước:

- Hiện tại ta cho ngươi biết, trong thiên hạ này không có chuyện ta dám hay không dám làm, chỉ có chuyện Trần Lạc ta nguyện ý hay không nguyện ý làm.

Dứt tiếng, cũng không thèm nhìn tới, giơ tay lên, ánh sáng chợt thiểm, lão già kia chết ngay lập tức, ngay cả hừ một tiếng cũng không kịp, đã bị Trần Lạc đánh cho một chưởng tan xương nát thịt.

- Vì sao phải giết ta?

Trần Lạc hỏi người thứ hai, người kia ngẩng đầu, thần tình sợ hãi, cả người run rẩy, há hốc mồm miệng, muốn nói lại thôi.

- Nếu không muốn nói, vậy thì cứ im lặng mãi mãi đi.

Dứt lời, đưa tay vừa nhấc, phịch một tiếng, lại có một người bị nổ chết.

Không có ai không sợ chết, khi Trần Lạc trước sau giơ tay diệt gọn hai người, tới người thứ ba, chưa cần hắn hỏi đã vội vã trả lời:

- Là Vân Đoan, là Tư Đồ đại nhân của Vân Đoan triệu tập chúng ta, sau khi được hắn cho phép, chúng ta mới có thể… Mới có thể ra tay ám… Ám sát ngươi.

- Nói tiếp đi!

- Ngài… Trình độ trận pháp của ngài là vô song, đặc biệt là ngài tinh thông các lĩnh vực lớn của Trận pháp, vì thế đã uy hiếp đến lợi ích của bọn ta, thế nên… Từ vừa mới bắt đầu chúng ta đã muốn diệt trừ ngài, nhưng… Nhưng Vân Đoan chưa tỏ rõ thái độ với ngài… Sau lưng ngài còn có Ma quân Thất Dạ, chúng ta tạm thời không dám động thủ. Khi đi tới trấn nhỏ biên hoang, Tư Đồ đại nhân của Vân Đoan đột nhiên triệu tập chúng ta, hắn… Tuy rằng không không có nói rõ, nhưng là ám chỉ Vân Đoan muốn diệt trừ ngươi, đồng thời còn nói, sau khi chuyện thành công, sẽ… Sẽ mở ra Ma Ha đế… Cho chúng ta tiến vào tu hành.

- Chúng ta lo lắng diệt trừ ngươi sẽ dẫn Ma quân Thất Dạ đến trả thù, thế nên… Thế nên mới gây ra hỗn loạn, chuẩn bị thần không biết quỷ không hay diệt trừ ngươi, như vậy vừa có thể đạt được mục đích, vừa có thể phòng ngừa Ma quân Thất Dạ trả thù, nhưng… Nhưng vạn lần không nghĩ tới, ngài… Ngài…

- Có những ai tham dự?

- Có trưởng lão mười đại đoàn vinh quang, Lang gia cảnh địa, nội viện Trung Ương, Quang Minh điện, ta biết đều… Đã nói ra, van cầu ngươi thả ta… Tha cho ta một con đường sống.

Trần Lạc đưa một tay nâng hắn lên, nói:

- Chỉ cho ta những người chủ đạo trong kế hoạch.

- Hoàng trưởng lão đoàn vinh quang Thiên Huyễn.

Vừa nghe, Hoàng trưởng lão ngẩng cao đầu, sợ hãi vạn phần. Trần Lạc cũng không nói lời nào, trực tiếp lôi hắn đi ra, chỉ nhìn một cái, kéo một cái, trước sau lôi ra toàn bộ hai mươi sáu vị trưởng lão tham dự kế hoạch ám sát.

- Còn có Thương Vô Tà của Lang gia cảnh địa và Mộ Vân Không của nội viện Trung Ương.

Trần Lạc lại lôi Thương Vô Tà và Mộ Vân Không đi ra, tổng cộng là hai mươi tám người.

- Tự các ngươi động thủ hay chờ ta tới động thủ?

Cặp mắt màu máu của Trần Lạc quét ngang đám người kia, quát lên:

- Tự mình động thủ lưu lại toàn thây, nếu ta động thủ thì chắc chắn chết không toàn thây.

Một câu nói khiến đám người Thương Vô Tà, Mộ Vân Không và chúng trưởng lão mười đại đoàn vinh quang sợ hãi đến độ ngay cả đứng cũng không vững, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

- Lạc gia, bọn ta đều là người học phủ Trung Ương, ta còn là học trưởng của ngươi! Ngươi không thể giết ta!

Mộ Vân Không không muốn chết, bây giờ chẳng cần biết cái gì là mặt mũi, cái gì là tôn nghiêm, hắn chỉ muốn sống sót.

- Khi ngươi giết ta, tại sao không có coi ta là học đệ của mình?

- Ta là tiểu Thánh Vương của Thánh Thành, là chấp sự Lang gia cảnh địa, ngươi…

Thương Vô Tà nỗ lực đưa thân phận của mình ra, hi vọng Trần Lạc biết được hậu quả của việc giết mình, nhưng mới chỉ nói được nửa câu, khi chạm phải cặp mắt màu máu kia của Trần Lạc, hắn không còn nói tiếp nổi nữa.

- Nói tiếp.

Trần Lạc đi tới bên cạnh hắn, nói:

- Có phải ngươi muốn nói cho ta biết, cha đẻ ngươi là ông trời?

Đột nhiên, phía chân trời phương xa truyền đến một tiếng hô to gấp gáp:

- Dừng tay!

Người đến tựa hồ có tu vi rất cao, đơn giản từ âm thanh là có thể nghe ra, một tiếng oai vang động trời, mọi người nhìn lại xung quanh, bất ngờ phát hiện bảy tám bóng người đang bay nhanh đến giống như sao băng cắt trời, khi xuất hiện ở trấn nhỏ biên hoang, mọi người mới nhìn rõ dáng dấp người đến. Dẫn đầu là ba người, trong đó một vị tao nhã như ngọc, thân diện một bộ áo bào màu tím, khí chất nho nhã, không ít người đều biết hắn, chính là Hách Thiên Nhai một trong những trụ cột của học phủ Trung Ương, cũng là Vu sư đại thần thông tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ ngày nay.

Người ở bên trái là Ngụy đại tổng quản, chấp chưởng toàn bộ các công sự của học phủ Trung Ương, phía bên phải là người giống như một lão đầu lôi thôi lếch thếch, được người ta xưng là Đồ Lão Tà, bát trưởng lão của học phủ Trung Ương. Nhưng người phía sau cũng không đơn giản, là viện trưởng bốn đại viện theo thứ tự là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước.

Đám người Hách Thiên Nhai bay nhanh đến, thần tình nghiêm nghị rồi lại vô cùng kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ kinh nghi và quái lạ.

Nguyên bản khi bọn họ nhận được tin Vân Đoan phái người đến đây ám sát Trần Lạc, trước tiên liền vội vàng chạy tới, nhưng không hiểu sao trên được bị Thiên y Trường Hận trong Thiên hạ Ngũ y vô cớ ngăn lại, một lần ngăn cản này đủ một ngyaf một đêm, nếu không có Ma quân Thất Dạ ra tay giúp đỡ phá tan kết giới do Trường Hận bày xuống, sợ là đến bây giờ bọn họ vẫn còn bị nhốt ở bên trong. Có điều khi đi tới biên hoang, mỗi một người trong đám người Hách Thiên Nhai đều không dám tin vào hai mắt của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.