🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Ngươi xem thử cái này một chút.

Tần Phấn đưa ra một tấm thiếp mời, Trần Lạc trực tiếp nhìn tới một chút, chính là một tấm thiếp mời, mời Trần Lạc đi tham gia tiệc rượu sinh nhật của Mạn Đà La phu nhân, hơn nữa trên thiếp mời còn cố ý viết rõ cộng đồng thương nghị việc phong ấn Táng Cổ.

- Các ngươi nói Mạn Đà La phu nhân chơ trò này là có ý gì? Cái việc cộng đồng thương nghị việc phong ấn Táng Cổ là sao? Mạn Đà La phu nhân nếu biết bí mật phong ấn Táng Cổ, tại sao không tự mình đi? Còn muốn công khai chia sẻ với mọi người? Các ngươi không cảm thấy chuyện này có điểm quái lạ sao?

- Không những chúng ta cảm thấy chuyện này quái lạ, e là mọi người đều cảm thấy quái lạ.

Thần tình Tần Phấn nghiêm nghị, nói:

- Không có ai biết Mạn Đà La phu nhân đến tột cùng muốn làm cái gì.

- Các ngươi có phát hiện trận pháp bao phủ trấn nhỏ biên hoang vẫn một mực biến hóa?

Lãnh Cốc không hiểu trận pháp, Ngạo Phong cũng không phải hiểu lắm, chỉ có Tần Phấn hiểu, nhưng hắn cũng không nhìn ra có gì biến hóa.

- Những ngày qua ta một mực quan sát trận pháp này, thứ đồ chơi đó vẫn đang biến hóa, nếu như ta suy đoán không sai, loại biến hóa này sẽ kéo dài đến ngày mai, cũng là ngày Mạn Đà La phu nhân tổ chức tiệc rượu sinh nhật.

- Ngươi hoài nghi Mạn Đà La phu nhân tổ chức tiệc rượu sinh nhật có liên quan đến trận pháp này?

Trần Lạc gật đầu, Tần Phấn nhìn trận pháp bao phủ trấn nhỏ biên hoang, nói:

- Trấn nhỏ biên hoang là một tòa di tích cổ duy nhất trong thiên hạ ngày nay, trận pháp bao phủ cũng là trận pháp thượng cổ, chỉ là không ai biết trận pháp này đến tột cùng là có gì ảo diệu, cũng giống như không có ai biết được bí mật của trấn nhỏ biên hoang.

- Trận pháp này xác thực rất khổng lồ, rất phức tạp, tràn ngập ảo diệu không thể rõ, ta không nhìn ra là trận pháp gì, nhưng có thể khẳng định một chút, ngày mai vào lúc trận pháp đình chỉ biến hóa nhất định sẽ phát sinh chuyện lớn, không biết là có quan hệ với phong ấn Táng Cổ hay không.

- Sẽ không phải là một đại âm mưu như lần ở thành Thanh Đế chứ? Có phải là mở ra phong ấn Táng Cổ cần tiến hành huyết tế, Mạn Đà La phu nhân mới tổ chức tiệc rượu sinh nhật đúng thời điểm, sau đó làm thịt toàn bộ chúng ta?

Lãnh Cốc suy đoán.

Tần Phấn lắc đầu một cái, nói:

- Lãnh Cốc, ngươi quá lo lắng rồi, mặc dù Mạn Đà La phu nhân là nữ vương rắn rết tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ, nhưng cũng tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy, huống chi nàng mời nhiều người đến thế, trong đó không thiếu đại lão các thế lực lớn, những người này có ai không sống đến mấy trăm năm, từng người đều đa mưu túc trí, nếu Mạn Đà La phu nhân có âm mưu gì, cũng tuyệt không giấu nổi bọn hắn.

- Điện hạ, thế nhưng khó nói chắc được, cho tới bây giờ ta vẫn không nhìn thấy những đại lão kia hiện thân, các đại đoàn vinh quang và các gia tộc lớn chỉ cử ra một vài trưởng lão đại diện.

- Những đại lão chân chính kia có thói quen đứng ở hậu trường, bí mật bọn họ biết còn vượt xa chúng ta tưởng tượng, chúng ta không biết Mạn Đà La phu nhân tổ chức tiệu rượu sinh nhật lần này có mục đích gì, cũng không có nghĩa là những lão đại kia không biết.

Tần Phấn cũng cau mày thật chặt, nói:

- Chính như lời ta vừa nói, các đại lão đều sống thời gian rất lâu dài, bọn họ hiểu rõ thế giới này đến mức chúng ta không thể tưởng tượng được, phong ấn Táng Cổ đối với chúng ta thì rất thần bí, nhưng đối với các đại lão mà nói thì không thần bí như vậy, nói cách khác, chúng ta chưa từng đi phong ấn Táng Cổ, cũng không có nghĩa là một ít đại lão chưa từng đi phong ấn Táng Cổ.

- Chuyện này không thể nào chứ? Không phải nói phong ấn Táng Cổ cả vạn năm cũng không ai tìm được sao?

- Đây chỉ là người ta cho là như vậy thôi, các đại lão thế giới, ngươi không hiểu, ta cũng không hiểu, bởi vì chúng ta và bọn hắn căn bản không cùng một đẳng cốc.

- Xác thực là như vậy.

Lãnh Cốc và Ngạo Phong đều gật đầu, nói:

- Khi ta xuất quan chuẩn bị đi tới biên hoang tìm kiếm phong ấn Táng Cổ, phụ thân có nói với ta một câu, hắn nói phong ấn Táng Cổ với chúng ta đúng là phong ấn Táng Cổ, nhưng đối với một vài người thì đó chỉ là một tòa di tích thượng cổ mà thôi, hoặc nói với rất nhiều người nó căn bản không tồn tại, có mấy người cần phải đi phong ấn Táng Cổ, có mấy người thì lại không cần.

- Có ý gì? Nghe không hiểu!

Lãnh Cốc cẩn thận suy nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì, hỏi:

- Phụ thân ngươi có ý gì?

Ngạo Phong liếc hắn một cái, đó là ánh mắt khinh bỉ, giống như lười đáp lại loại nghi vấn rất thiếu chất xám này của Lãnh Cốc.

Tần Phấn cười lớn, giải thích:

- Ý tứ Ngạo lão tiền bối rất đơn giản, phong ấn Táng Cổ với ngươi có thể là phong ấn Táng Cổ, đối với những người khác có thể chỉ là một tòa di tích thượng cổ.

- Điện hạ, ngươi nói thế không phải giống như chưa nói sao?

Trần Lạc cười to một tiếng, nói:

- Ta nói này Lãnh Cốc, ngươi ngay cả câu nói này cũng nghe không hiểu thì đi phong ấn Táng Cổ làm gì?

- Các ngươi tự cho mình có năng lực đúng không? Các ngươi tự phụ đầu óc thông minh đúng không? Các ngươi ngược lại nói cho ta nghe một chút.

- Nói trắng ra là có người có thể mò được chỗ tốt trong phong ấn Táng Cổ, có người thì lại không thể, lần này đã hiểu chưa?

- Thèm vào, hóa ra là thế, ta còn tưởng có bao nhiêu phức tạp đây chứ.

Lãnh Cốc hừ lạnh một tiếng, rất là khinh thường, nói:

- Đây không phải phí lời sao, phàm là di tích cổ xuất thế, nhất định sẽ có người tìm đến mò chỗ tốt, cũng có người được, có người không công một hồi.

- Lạc gia nói đúng lắm, nhưng không đơn thuần là việc phong ấn Táng Cổ chôn dấu bảo bối.

- Đó là cía gì?

Vấn đề này, Tần Phấn không hề lập tức trả lời, nhìn Ngạo Phong một chút, lại nhìn Trần Lạc một chút. Trần Lạc nhún nhún vai, nói:

- Ta muốn đi phong ấn Táng Cổ để tìm hiểu một chuyện, còn hai người bọn họ thì ta không biết.

- Ta muốn đi phong ấn Táng Cổ để giải đáp một chuyện.

Tần Phấn nói như thế.

- Ta muốn đi vì tìm một món đồ.

- Mụ nội nó, ba người các ngươi đi phong ấn Táng Cổ đều có mục đích, chỉ có một mình ta không biết đi phong ấn Táng Cổ làm gì.

- Không phải ngươi không biết, chỉ là hiện tại chưa biết mà thôi.

Tần Phấn nói một câu ý vị thâm trường, đừng nói Lãnh Cốc nghe không rõ, ngay cả Ngạo Phong và Trần Lạc cũng không rõ nốt.

Lãnh Cốc bĩu môi, nói:

- Được, không nói với các ngươi nữa, Lạc gia, ngày mai ngươi có đi không?

- Đi, tại sao không đi, ta tới nơi này không phải vì phong ấn Táng Cổ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.