🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Vẫn nghe nói trấn nhỏ biên hoang nổi danh trấn vàng trấn bạc, trước đây ta còn không tin, đến hôm nay ta mới biết được so sánh nơi đây thành trấn vàng trấn bạc thực sự không khoa trương chút nào.

Lâm Ngọc Sơn tự rót cho mình một chén rượu, nâng chén uống một hơi cạn sạch, lắc đầu cảm thán, sau đó tự giễu:

- Ta giống như kẻ ngèo, trả tiền không nổi.

- Đúng vậy, trấn nhỏ biên hoang thực sự quá đáng sợ, ở đây uống một ngụm nước, giá cả cũng bằng bên ngoài uống một lam uẩn linh khí, quả thực là quá “Hắc”.

Niệm Kiều bĩu môi, nhìn thức ăn rất phổ thông trên bàn, nhíu mũi nói:

- Đây là bích hải lam thiên gì chứ, căn bản là ba thứ rau cỏ rất phổ thông, còn muốn chúng ta bỏ ra năm ngàn linh thạch, quá “Hắc” đi.

- Một vò rượu này ở bên ngoài nhiều nhất là năm trăm, nhưng nơi đây lại tới ba ngàn, ha ha…

Lâm Ngọc Sơn lắc đầu, cườ bất đắc dĩ.

- Sớm đã nói với các ngươi rồi, đến trấn nhỏ biên hoa đừng có đi lung tung, đặc biệt là tửu lầu, các ngươi hết lần này tới lần khác cứ không chịu nghe.

Miêu Hoành là một vị vinh quang giả kinh nghiệm phong phú, cũng không phải lần đầu tiên lang bạt tại Mê Vu Sâm Lâm, nhưng rất nhiều lúc đều chọn đóng quân ở bên ngoài như bao vinh quang giả khác. Nếu như không phải gặp tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không đến trấn nhỏ biên hoang này, nguyên nhân rất đơn giản, quá đắt.

Không phải hắn không trả nổi tiền phí, dù sao hiện tại Miêu Hoành cũng là một gã đoàn trưởng, giá trị bản thân không nhỏ, đủ sức tiêu phí trong trấn nhỏ biên hoang. Nhưng hắn là một vinh quang giả có thâm niên, càng rõ ràng hơn toàn bộ tiền tài trong tay đều dung tính mạng đổi lấy, đến cảnh giới Đại Vu sư rồi, bản thân có nhu cầu rất lớn với trận pháp, linh đan và linh bảo, toàn bộ tiền hắn kiếm được hầu như để dành mua tài nguyên tu hành, sao cam lòng đi nơi này tiêu phí.

- Ha ha, đã đến rồi thì nên ở lại, Miêu đoàn trưởng, tới uống một chén!

Miêu Hoành gật gù, nâng chén nói:

- Một vò rượu này, uống xong chúng ta liền đi.

- Miêu đoàn trưởng, yên tâm đi, đại đoàn trưởng có trách cứ thì cứ đẩy lên người của ta.

Niệm Kiều cũng cười nói:

- Miêu đoàn trưởng, ta còn không rõ tính cách phụ thân mình sao, nếu hắn trách cứ ngươi, cứ nói là ta nhất định muốn đi, hừ, xem hắn dám làm gì ta.

Nhìn Lâm Ngọc Thiên và Niệm Kiều tranh nhau nhận trách nhiệm về mình, Miêu Hoành lắc đầu một cái, nói:

-Bị đại đoàn trưởng trách cứ chỉ là việc nhỏ, lần này là vì nơi mai táng Cổ Phong, đoàn vinh quang Phi Thiên chúng ta tới đây có đủ sáu phân đoàn, nhân số đạt một, hai ngàn người, gần như dốc hết toàn lực, rất nhiều người hiện tại vẫn đang trú đóng ở bên ngoài. Vùng biên hoang bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chúng ta lại ngồi đây uống rượu, điều này khiến ta rất không yên tâm.

Đoàn người Miêu Hoành từ sau khi đi ra khỏi di tích chùa Cổ Lan liền đi tới vực Tây Ách, hội hợp với đoàn người đoàn vinh quang Phi Thiên, sau đó theo đại đội cùng đi tới trấn nhỏ biên hoang, bởi vì giá cả phòng trọ trong trấn đắt đỏ, hơn nữa phòng thuê khan hiếm, thế nên cả đoàn chỉ có số ít người vào trong trấn ở lại.

Lâm Ngọc Thiên dường như rất không thích Miêu Hoành nói những lời này, có chút không vui nói:

- Chúng ta uống rượu ở đây, trả tiền là tiền của ta, cũng không phải tiền trong đoàn, sợ cái gì.

Đối với lời này, Miêu Hoành không cho ý kiến, Thái Hành Lâm gia là các lão đoàn vinh quang Phi Thiên, xem như là một trong cổ đông, chấp chưởng đại quyền kinh tế, hắn chỉ là một phân đoàn trưởng thì có thể nói gì, chỉ có thể thở dài một tiếng cho các vị huynh đệ phải liên lụy chịu khổ ở bên ngoài.

- Miêu đoàn trưởng, ngươi nói lầu Vạn Hoa sang quý như thế, bên trong các nhã gian sẽ là những người nào đây?

NIệm Kiều lần đầu xa nhà nên vô cùng hưng phấn, kệ cho trấn nhỏ biên hoang rất “Hắc”, nhưng vẫn không cách nào dập tắt được lòng hiếu kỳ trước sau như một của nàng.

Các nhã gian đều đóng kín riêng biệt, có vài cái thì mở ra, từ bên ngoài có thể thấy được tình huống bên trong. Miêu Hoành nhìn lướt qua, rất nhanh lại cúi đầu, nói:

- Đều không phải người bình thường.

- Vì sao nói không phải bình thường?

- Như nhã gian bên kia, ngồi trong đó đều là người nội viện Trung Ương.

- Nội viện học phủ Trung Ương?

- Đúng vậy.

Bốn đại viện Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước của học phủ Trung Ương, từ đó ra còn có viện luyện đan, viện luyện bảo, viện Long Xà, nhưng muốn nói nổi tiếng nhất học phủ Trung Ương vẫn là nội viện. Nếu như nói học phủ Trung Ương là nơi tụ tập thiên tài, như vậy nội viện Trung Ương là nơi tụ tập của những thiên tài trong thiên tài. Trước giờ nội viện Trung Ương vẫn vô cùng thần bí, ngoại giới hiểu rõ không nhiều, nhưng có thể khẳng định một điểm, người tiến vòa nội viện Trung Ương đều là hạng tài cao ngất trời.

Nội viên Trung Ương, Lang gia cảnh địa, Lăng Tiêu cung được khen là ba đại thánh địa của thế giới đương thời, cũng chỉ có người tiến vào trong ba địa phương này mới được xưng là thiên kiêu ưu tú nhất thiên hạ.

- Miêu đoàn trưởng, ta nghe nói người có thể đi vào học phủ Trung Ương đều vô cùng ghê gớm, bọn họ là những ai, ngươi biết sao?

Tuổi đời Niệm Kiều không lớn, chỉ mới mười tám, nhưng nàng từ lâu đã ngóng trông về học phủ Trung Ương, bởi vì hầu như tám phần mười danh sĩ thiên hạ đều từng tu hành tại học phủ Trung Ương, dù sau đó có người chọn ở lại học phủ, có người chọn rời đi hoặc là gia nhập Lang gia cảnh địa, gia nhập đoàn vinh quang, nhưng những chuyện truyền kỳ bọn họ từng lưu lại tại học phủ vẫn không hề bị lãng quên.

Miêu Hoành gật gù, nói:

- Bọn họ đều là những Đại Vu sư nổi tiếng trong thiên hạ hiện nay. Trong đó có Hồ Tuấn, Trác Tín Thái, Đổng Nhạc…

Miêu Hoành liên tiếp nói ra năm, sáu cái tên. Lâm Ngọc Sơn ngồi phía đối diện, lắc đầu một cái, nói:

- Ta chưa từng nghe qua những tên này.

Bất quá, Niệm Kiều thì hưng phấn dị thường, nói:

- Này, Lâm công tử, ngươi có lầm hay không, bọn họ thế nhưng đều là thiên kiêu mười năm trước đó, Hồ Tuấn kia thức tỉnh dấu ấn Tật Phong, thời điểm còn là Vu sư trung cấp đã có thể một mình đấu hai mươi, ba mươi con ma thú cấp bốn, còn có Trác Tín Thái, linh hải Bàn Thạch…

Niệm Kiều không ngừng nói qua những tên này, càng biết rõ rõ ràng ràng với những sự tích huy hoàng bọn họ từng làm, hiển nhiên, nàng cũng có một loại cuồng nhiệt và sung bái với danh sĩ thiên hạ như bao tiểu cô nương mới ra ngoài đời.

- Cũng chỉ là mười năm trước mà thôi.

Lâm Ngọc Sơn lắc đầu cười nhạt, trong lời nói tựa hồ khá xem thường với lứa thiên kiêu mười năm trước.

Niệm Kiều mặt kệ, nàng nghiêng đầu tiếp tục tra hỏi:

- Miêu đoàn trưởng, vị đại ca ca khí vũ hiên ngang ngồi ở giữa kia là ai, những người khác dường như đều rất tôn kính với hắn, người có thể khiến cho Hồ Tuấn, Trác Tín Thái, Đổng Nhạc tôn kính sẽ là ai chứ, thật sự rất muốn biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.