🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Lão nhân gia, ta không hiểu!

Trần Lạc vội lắm rồi, bởi vì thân thể lão hòa thượng không còn bao nhiêu, hắn tiếp tục hỏi vội:

- Lão nhân gia, ngươi có biết nơi mai táng Cổ Phong ở đâu không?

- Chính là địa phương cuối cùng của thời thượng cổ!

Nhắc đến đây, thân thể lão hòa thượng triệt để tán loạn, quy về Đại tự nhiên, hóa thành bụi bặm. Chỉ chốc lát sau, thanh âm suy yếu của lão hòa thượng từ từ truyền đến:

- Lão nạp… Có lỗi với ngươi…

Không hiểu được, thực sự không hiểu được, nguyên tưởng rằng vị phương trượng chùa Cổ Lan tại thời đại thượng cổ đột nhiên sống lại có thể biết được chút tin tức liên quan đến nơi mai táng Cổ Phong, nhưng ai ngờ lão hòa thượng này không biết hay là trải qua phủi bụi vô số năm tháng khiến đầu óc có vấn đều, mấy lời nói ra ít ỏi đều không rõ đầu đuôi thế nào. Cẩn thận nghĩ lại, Trần Lạc phát hiện hắn chẳng hiểu một câu nói nào của lão hòa thượng, một lúc thì chất vấn trời xanh, một lúc lại nói chính mình trêu cười hắn, một lúc lại nói chính mình không nên tin lời Nữ vu, đề phòng nữ nhân…

Những chuyện này là sao?

Hắn nhìn thoáng qua Tuyết Thiên Thầm, phát hiện nàng này đang dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn mình chằm chằm, hỏi:

- Ngươi đến tột cùng là ai?

- Con mẹ nó, ta cũng muốn biết mình là ai.

Tâm tình Trần Lạc có chút buồn bực, thả người rời khỏi, khi Tuyết Thiên Tầm chuẩn bị ngăn cản thì đã muộn, chỉ thấy Trần Lạc đi ngang đi dọc hai bước ba bước, thân hình liên tục lấp lóe, kỹ thuật như thần, biến mất trong Vô Lượn diễn của Tịch Diệt điện.

Nhìn bóng lưng Trần Lạc biến mất, khóe miệng Tuyết Thiên Tầm khẽ mấp máy, muốn nói lại thôi, kinh hãi không ngớt. Lúc đi vào, gia hỏa thần bí quái lạ này vẫn như đi trên băng mỏng trong Vô Lượng diễn, sau khi ngộ được Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh dĩ nhiên có thể đi lại như thường trong Vô Lượng diễn, ngộ tính người này cao tới độ khiến Tuyết Thiên Tầm không thể tưởng tượng nổi.

Khi Tuyết Thiên Tầm đuổi ra bên ngoài, Quế ma ma vẫn đứng đợi, hỏi có thấy thân ảnh người vừa nãy hay không, Quế ma ma lắc đầu một cái, ra hiệu không biết. Phát hiện thần tình công chúa điện hạ có điểm âm u, ý thức được có thể hành trình Tịch Diệt điện vừa rồi không được thuận lợi, suy nghĩ một chốc, Quế ma ma cẩn thận dò hỏi:

- Điện hạ, có tìm được Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh không?

- Tìm được, nhưng bị người kia đoạt đi rồi.

- Cái gì!

Quế ma ma kinh hãi, nàng không thể tưởng tượng được, lấy tu vi công chúa điện hạ làm sao có khả năng bị người khác cướp đồ, tiểu tử kia tuy nói có điểm quái lạ thần bí, nhưng tuyệt đối không thể là đối thủ của điện hạ, tại sao lại như vậy.

- Tuy rằng tu vi hắn không cao, nhưng thực lực tuyệt đối không kém, bổn cung giao thủ với hắn có thể cảm giác được trên người hắn ẩn giấu hai, ba đạo khí tức cường đại.

- Nhưng lão nô vẫn một mực bảo vệ bên ngoài, cũng không có phát hiện người này đi ra.

- Hắn ngộ được Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh do đó hiểu được Vô Lượng diễn, từ đó thoát đi.

- Ý điện hạ là tiểu tử thối kia không chỉ cướp được Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, còn tìm hiểu được?

Quế ma ma sống mấy trăm năm, tự nhiên biết Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh là tồn tại đại biểu cho thứ gì, một người làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm hiểu rõ ràng Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh? Điều này thực khó có thể tin được.

Đừng nói là nàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tuyết Thiên Tầm cũng không thể tin được. Nhớ tới lúc phương trượng chùa Cổ Lan nói trong Tịch Diệt điện, đều là những lời không đâu vào đâu, tuy rằng nàng không rõ, nhưng tựa hồ cảm thấy đều có liên quan đến gia hỏa thần bí quái lạ này.

- Quế ma ma, bây giờ ngươi ra ngoài, lập tức điều tra tin tức liên quan tới người kia, bôn cung phải biết thân thế lai lịch của hắn, cùng với hết thảy mọi chuyện của hắn từ nhỏ.

Quế ma ma biết tình thế nghiêm trọng, không hề chần chờ, nhưng lại nhớ đến lời Thiên tiên sinh từng nhắc nhở, không nhịn được nói:

- Điện hạ, Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh cố nhiên trọng yếu, nhưng lời Thiên tiên sinh nói…

Lời còn chưa dứt, đã bị Tuyết Thiên Tầm trực tiếp cắt ngang.

- Làm càn! Ngươi biết cái gì! Hiện tại đã không phải chuyện Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh nữa, bổn cung tìm hắn là có nguyên nhân khác.

Quế ma ma ngưng giọng, lần này không còn do dự nữa, trực tiếp lắc mình rời đi.

Tuyết Thiên Tầm nhắm mắt lại, lấy ra linh thức cường đại nỗ lực tìm kiếm khí tức Trần Lạc trong chùa Cổ Lan, chỉ chốc lát sau, mở mắt rù rì nói:

- Người này đến tột cùng là ai?

Nghĩ lại lúc ở trong Tịch Diệt điện, những lời kỳ quái phương trượng chủa Cổ Lan nói kia, Tuyết Thiên Tầm nghi ngờ:

- Lẽ nào hắn cũng là người chuyển thế?

- Không! Tuyệt đối không thể nào!

Rất nhanh Tuyết Thiên Tầm trực tiếp phủ định, nói:

- Nếu như hắn cũng là người chuyển thế, tuyệt đối không cách nào dấu diếm được hai mắt bổn cung, có thể hắn không phải người chuyển thế, phương trượng chùa Cổ Lan chỉ là nhận thức nhầm một người giống hắn, có điều câu nói với hắn kia? Lẽ nào hắn là người thay mặt ứng kiếp thời kim cổ? Nhưng Thiên tiên sinh nhắc tới danh sách ngươi ứng kiếp cũng không có người này.

- Hắn đến tột cùng là ai?

Bỗng nhiên, lại nghĩ tới ở trong Tịch Diệt điện, gia hỏa thần bí kia có hỏi qua một câu, hắn hỏi phương trượng chùa Cổ Lan xem thời đại thượng cổ tao ngộ Mạt Nhật thẩm phán chung cực hay bị một người nào đó mai táng đi? Thời đại thượng cổ đến tột cùng là gặp chung cực gì, đây là chuyện Tuyết Thiên Tầm vẫn luôn muốn biết, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một khả năng là thời đại thượng cổ bị một người nào đó mai táng đi. Tại sao gia hỏa kia lại hỏi như thế, phương trượng chùa Cổ Lan vì sao khi xong lại đột nhiên tán loạn.

Không biết, Tuyết Thiên Tầm càng nghĩ càng mê man, càng nghĩ càng bàng hoàng, càng nghĩ càng thấy nghi hoặc.

Nàng một lần nữa lấy ra linh thức sưu tầm trong di tích, vẫn không tìm được như trước, tự nói:

- Chẳng cần biết ngươi là ai, thân phận lai lịch ngươi là gì, bổn cung nhất định sẽ đào móc ngươi ra.

Đang muốn rời đi, chợt nhớ tới cái gì, vẫn đứng lại. Thần tình trên dung nhan bá tuyệt lành lạnh có vẻ khá kỳ quái, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến khi Thiên tiên sinh từng nói một caai, nói rằng lần hành trình tới nơi mai táng Cổ Phong, bổn cung sẽ gặp được thiên duyên của mình tại vực Tây Ách.

Thiên duyên… Chẳng lẽ là hắn?

Bổn cung sau khi Âm Dương giao hợp với hắn tại núi Cửu Tuyệt, Thiên tiên sinh đã thông báo không thể có bất kỳ liên quan với người này, ái hận tình cừu, hỉ nộ ai nhạc đều không thể, bằng không sẽ ảnh hưởng đến mệnh đồ bổn cung. Bổn cung sớm lập thiên thệ với Khinh Sầu, lẽ ra nên tái sinh thiên duyên, hiện tại lại sinh ra thiên duyên, lẽ nào bổn cung sau khi Âm Dương giao hợp với người kia thì mệnh đồ đã bị ảnh hưởng từ đó? Nếu không làm sao có khả năng gặp được thiên duyên?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.