🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vốn là muốn mượn việc này cho hai người một bài học, dạy cho bọn họ chút đạo lý khi ra ngoài lang bạt, nhưng ai ngờ hai người này căn bản không chịu nghe.

Thở dài, bất đắc dĩ, Miêu Hoành chỉ đành đứng lên, lấy mình làm gương, một mình bưng chén rượu đi tới.

Bên trong góc, Trần Lạc vừa ăn mỹ vị vừa uống rượu, đồng thời cũng nghe ngóng nội dung những người trong đại sảnh này nói chuyện phiếm. Khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là, toàn bộ những người này dĩ nhiên đều là người đoàn vinh quang, nào là đoàn vinh quang Thiên Tầm, đoàn vinh quang Kim Đao… Hơn nữa nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, thật giống như đều vội vàng đi tới biên hoang.

Lẽ nào biên hoang xảy ra chuyện đại sự gì? Làm sao khiến nhiều đoàn vinh quang lũ lượt muốn đi biên hoang? Chỗ kia tuy nói được vinh quang giả ca tụng là thánh địa vinh quang, nhưng dù sao cũng quá mức nguy hiểm, ma thú kết bè kết lũ không nói, còn thường có Vu sư hắc ám qua lại.

Tình huống cuối cùng là thế nào?

Trong lúc đang nghi hoặc, một người từ phía đối diện đi tới. Trần Lạc nhận ra hắn, dường như là vị Miêu Hoành, phân đoàn trưởng phân đoàn vinh quang Phi Thiên đệ tứ từng gặp trên đường.

- Tiểu huynh đệ, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.

Thân hình Miêu Hoành khôi ngô, có thể do quanh năm suốt tháng xông xáo bên ngoài khiến trên người tự nhiên bộc lộ ra một loại khí tức xốc vác, trong lúc giơ tay nhấc chân tựa như hiệp can nghĩa đảm.

- Vừa nãy khi thấy các ngươi ta đã thấy bất ngờ rồi, tới ngồi đi.

Trần Lạc đứng dậy đưa tay làm động tác mời.

- Không cần!

Miêu Hoành từ chối, nói:

- Trước đó Tiểu Kiều phía chúng ta có chút hiểu lầm với huynh đệ, mong tiểu huynh đệ không nên đặt trong lòng.

- Ha ha, sao được, huống chi nếu không phải vị cô nương kia ra tay giúp đỡ, ta sợ đã bị nhóm giặc cướp đó hãm hại rồi, người nên nói là cảm ơn hẳn là ta, làm sao dám phiền Miêu trưởng đoàn đến đây.

Trần Lạc đi tới, nghiêng chén rượu ra, cười nói:

- Tới nào, mời Miêu đoàn trưởng một chén, ta tỏ lòng biết ơn.

Chén rượu bưng lên, Miêu Hoành cũng không cách nào từ chối, hiện tại từ chối thành ra khách khí bèn trực tiếp uống một hơi cạn sạch. Vừa đặt chén rượu xuống, Trần Lạc lập tức rót đầu, Miêu Hoành vừa mới mở miệng đang muốn nói gì, không ngờ Trần Lạc trực tiếp bưng lên hai chén rượu, một chén đưa tới trước mặt hắn, một chén thì chính mình uống một hơi cạn sạch… Cứ như vậy, Miêu Hoành vừa tới chưa được bao lâu, đã bị Trần Lạc tống cho ba chén rượu đầy.

Nhìn ra được Miêu Hoành cũng là một người thích rượu, hơn nữa tửu lượng tựa hồ rất khá, ba chén rượu lâu năm đổ vào trong bụng, nhưng hầu như không chút phản ứng khó chịu nào, bất quá ba chén rượu này cũng làm cho hắn khẳng định một chuyện, đó chính là người trẻ tuổi có vẻ yếu đuổi mong manh trước mặt này tuyệt đối không phải nông dân bình thường.

Nông dân đa phần là sống dựa vào linh điền, da dẻ khá là thô ráp, nhưng gia hỏa này mặc dù coi như nhu nhược vô cùng, thế nhưng da dẻ bóng loáng, thậm chí có thể so với thiếu nữ, điểm này khi lần đầu tiên nhìn thấy Trần Lạc, Miêu Hoành đã nhận ra. Ba chén rượu vào bụng khiến hắn khẳng định không phải cái này, hắn xông xáo bên ngoài mấy chục năm, tiếp xúc qua muôn vạn dạng người, trên phương diện nhận thức vẫn có kiến giải độc đáo của riêng mình. Người trẻ tuổi kia mang đến cho hắn một loại cảm giác chính là người đã trải qua song to gió lớn, từ cách xử sự đến lời nói cử chỉ, thái độ tùy ý, khí chất hào hiệp, đặc biệt là đôi mắt tĩnh lặng tựa như nhìn thấu thế tục, tĩnh lặng tới đáng sợ khiến Miêu Hoành cực kỳ kinh ngạc.

Vừa nãy sở dĩ hắn muốn cho Niệm Kiều qua đây xin lỗi, một nguyên nhân xác thực là vì muốn giáo dục Niệm Kiều đạo lý làm người, thứ hai cũng là muốn thử dò xét lai lịch người trẻ tuổi này. Được Trần Lạc khẩn cầu, Miêu Hoành suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống, bất quá sau khi ngồi hắn liền hối hận, bởi vì gia hỏa này quả thực uống rượu như nước lã, một bát tiếp một bát, không hề có chút nghỉ ngơi nào. Liên tục uống hơn mười bát, trong lúc nhất thời khiến Miêu Hoành có loại ảo giác, cảm thấy gia hỏa này thật giống như chuyên môn tới đây uống rượu, hơn nữa còn đang thiếu bạn ngồi uống cùng, vừa đúng lúc gặp chính mình chủ động đi tới. Loại cảm giác này rất là mãnh liệt, Miêu Hoành lắc đầu một cái, liên tục uống hơn mười bát, lúc này mới tìm một cơ hội hỏi nói:

- Trước đó tiểu huynh đệ rời đi vội vàng, còn chưa kịp thỉnh giáo.

Kỳ thực Miêu Hoành cảm giác không sai, Trần Lạc tới nơi này chính là chuẩn bị ra sức uống một trận đã say, nhưng một mình uống rượu thì không có ý tứ, trùng hợp là Miêu Hoành đi tới, có một người tiếp rượu tuyệt hảo như thế, Trần Lạc tự nhiên không chịu buông tha. Bất quá rượu này tuy rằng mạnh, nhưng sau khi uống qua Giao Long bá vương khôi do Thất Dạ đặc biệt lấy từ thâm uyên, thứ đồ chơi này với hắn liền trở thành nước suối.

- Ta họ Trần, Miêu đoàn trưởng cứ gọi Trần huynh đệ là được.

Vì phòng ngừa phiền phức không đáng, Trần Lạc cũng không nói ra tên mình, hỏi:

- Miêu đoàn trưởng, có thể hỏi thăm ngươi một chuyện được không?

- Chuyện gì?

- Ta ngồi đây một lúc, nghe được những người này dường như đều đang vội vàng đi biên hoang, chỗ kia đã xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ Trần huynh đệ không biết?

Bị Miêu Hoành hỏi lại như thế, Trần Lạc càng thêm nghi ngờ, từ sau khi tỉnh lại, hắn vẫn ở chung một chỗ với Thất Dạ, cũng không biết bên ngoài đã phát sinh biến hóa gì, liền nói:

- Quãng thời gian trước ta bị bệnh nặng phải ở nhà mấy tháng, vừa mới từ trong nhà đi ra.

- Như vậy à.

Miêu Hoành bừng tỉnh, suy nghĩ một chút, hỏi:

- Tiểu huynh đệ cũng biết chuyện từ bốn tháng trước của Trần Lạc đại danh đỉnh đỉnh hai lần nghịch thiên?

Trần Lạc gật gù, hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Trần Lạc thành tựu trạng thía tinh thần Vô Cực đệ nhất, dẫn phát Đại tự nhiên thẩm phán, lúc đó nhật nguyệt cùng ra, Đại tự nhiên chi mẫu phát tán quang huy sinh mệnh, tựa như hồi xuân đại địa, thức tỉnh vạn vật, kỳ trân dị bảo trên thế giới liên tiếp hiện thế, có thể nói mọc lên như nấm, các đoàn vinh quang đều lũ lượt ra ngoài tìm bảo.

Đại tự nhiên chi mẫu ẩn chứa quang huy sinh mệnh cường đại, điểm này Trần Lạc đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, chỉ là không nghĩ tới sẽ gây ra ảnh hưởng lớn như thế, dĩ nhiên khiến vạn vật gì đó trên thế giới thức tỉnh, nghĩ lại liền hỏi:

- Kỳ trân dị bảo trên thế giới đua nhau hiện thế, lại không chỉ riêng biên hoang, vì sao mọi người đều muốn đi biên hoang đây?

- Tiểu huynh đệ còn không biết, khi đại tự nhiên chi mẫu giáng lâm, quang huy sinh mệnh không ngừng tản khắp thiên địa, đồng thời cũng khiến âm dương đại tự nhiên điên đảo, ngũ hành thác loại, như vậy trực tiếp dẫn đến rất nhiều kết cấu trận pháp cổ xưa bị tán loạn, bên trong thế giới có rất nhiều di tích cũng dồn dập xuất thế, trong đó Mê Vụ Sâm Lâm vùng biên hoang đã có ba toàn di tích xuất thế. Đây cũng không phải nguyên nhân duy nhất khiến mọi người đổ về biên hoang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.