🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Như vậy à…

Trần Lạc suy tư, không biết có nên tin tưởng lời nói điên cuồng của Đường Phi trong không gian hư vọng hay không, lúc này, Thất Dạ phảng phất như bất ngờ nhớ ra điều gì đó, hỏi một câu:

- Đúng rồi lão đệ, ngươi có nhận thức một nữ nhân tên là Đường Bỉnh Nhiêm đúng không?

- Đúng rồi! A, ngươi nói ai?

Trần Lạc sửng sốt, tựa như có chút phản ứng không kịp.

- Đường Bỉnh Nhiêm!

Nghe vậy, trong lòng Trần Lạc hơi hồi hộp một chút, ngạc nhiên hỏi:

- Thực sự có nữ nhân gọi là Đường Bỉnh Nhiêm?

- Nàng là tháp chủ trận tháp trung ương, ngươi không biết?

Tháp chủ trận tháp trung ương? Giờ khắc này tư duy Trần Lạc có chút ngổn ngang, trong đầu vẫn còn nhớ rõ cảnh mộng đẹp tối qua, trong mộng có một người con gái gọi là Đường Bỉnh Nhiêm, đẹp đến độ khiến người ta phải nín thở, không hiểu vì sao nàng gọi mình là tiểu tướng công, sau đó lại không hiểu ra sao thì đã triền miên hoan lạc. Trần Lạc nguyên tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng, vạn vạn không nghĩ tới thực sự là có người này.

- Trong lúc ngươi hôn mê, nữ nhân này đã từng nỗ lực tới tìm ngươi, bất quá vì an toàn… Ta cũng không cho nàng thấy ngươi, nàng thật giống như nói ngươi là tiểu tướng công của nàng, chuyện này là sao?

- Ta nhổ vào!

Trần Lạc thực sự không nhịn được chửi oán một câu, tư duy có chút ngổn ngang, hắn vội vàng cẩn thận suy ngẫm lại, nghe xong Thất Dạ kể lại, đặc biệt biết tới Đường Bỉnh Nhiêm từng thong qua đại thủ đoạn trong Đại tự nhiên triển khai tìm kiếm, mở ra đường hầm ngũ hành tìm kiếm mình, điều này khiến cho Trần Lạc thoáng có chút sợ hãi. Thất Dạ nhìn thần tình quái dị của hắn, trong lòng càng thấy hiếu kỳ, hỏi:

- Tình huống tột cùng là thế nào, ngươi có nhận thức nàng hay không?

- Trước đó ta chưa từng nghe qua cái tên Đường Bỉnh Nhiêm này, sao nhận thức được, bất quá… Ngày hôm qua ta có một giấc mộng, đang ở trong mơ ngược lại đã gặp được Đường Bỉnh Nhiêm.

Trần Lạc suy nghĩ một chút liền kể lại mộng cảnh tối qua, tuy nói cái này có chút hương diễm, nhưng sự tình này nghĩ thế nào cũng thấy quai quái, huống chi bản than hắn cũng không phải dạng lập dị thẹn thùng gì, thế nên liền nói rõ mười mươi về giấc mộng kia. Nghe được, ngay cả Thất Dạ thành tinh bao lâu, thần tình cũng không tránh khỏi quái dị.

- Ngươi nói là… Ngươi và Đường Bỉnh Nhiêm trong mơ có…

Thấy Trần Lạc gật đầu, Thất Dạ dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn hắn, Trần Lạc bị nhìn chăm chăm tới không thoải mái, cười nói:

- Ta nói này lão ca, ta cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, ngươi không cần thiết phải dùng loại ánh mắt này nhìn ta chứ, huống chi cô nàng kia thực sự quá đẹp rồi, nàng chủ động dâng tới miệng, thân ngươi là đàn ông, làm tới chuyện như vậy là rất bình thường.

- Lão đệ ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải ý này, chỉ là… Trước đó ngươi cũng không quen biết nữ nhân này, nhưng nàng lại tuyên bố ngươi là tiểu tướng công của nàng, trong lúc ngươi hôn mê đã tới gặp ngươi nhưng bị ta đánh tan đi, sau rồi lại tiến vào giấc mộng của ngươi, giao hoan với ngươi, chuyện này… Lão đệ, bây giờ ngươi thử kiểm tra lại thân thể mình, xem xem có chỗ nào khác thường hay không.

- Ý của ngươi là nàng có ý đồ gì đó không tốt? Cho dù là như thế, chưa từng gặp qua vẫn chủ động dâng hiến a.

Nói là như vậy, nhưng Trần Lạc không dám thất lễ chút nào, hắn cũng không cho rằng vị Đường Bỉnh Nhiêm kia bị mị lực của mình làm cho điên đảo, không tiếc tìm kiếm mình trong Đại tự nhiên, vẫn lén lút nhập vào trong giấc mộng của mình rồi hiến thân, chỉ bất quá cẩn thận kiểm tra thân thể mình bốn, năm lần, thấy hoàn toàn bình thường, linh hồn cũng như vậy, Linh Hải cũng vẫn bình thường.

- Tinh thần hải của ngươi cùng Đại Vô Cực đâu?

- Tinh thần hải và Đại Vô Cực dĩ nhiên hòa vào trong Đại tự nhiên, ta vừa thức tỉnh, đối với tự nhiên pháp tắc càng một chữ cũng không biết, chỉ là có thể cảm ứng được tinh thần hải và Đại Vô Cực có tồn tại, còn cái khác tạm thời vẫn không cách nào xác định.

Nói xong câu đó, Thất Dạ rơi vào trong trầm tư, Trần Lạc nhìn ra được vị lão ca này đang lo lắng cho an nguy của mình, cười thoáng:

- Lão ca không cần lo lắng, không chừng có thể Đường Bỉnh Nhiêm đúng là bị mị lực của ta thuyết phục đấy chứ, ha ha.

- Lão đệ, ngươi không có biết, Đường Bỉnh Nhiêm này đầu óc có chút không bình thường, rất thần kinh.

- Tự nhiên, nếu đầu óc nàng bình thường, cũng sẽ không lén lút nhập vào trong cảnh mộng của ta, giao hoan với ta.

Tựa hồ Thất Dạ bị lạc quan của Trần Lạc đánh bại, chỉ đành dở khóc dở cười nói:

- Nếu như ta cho ngươi biết nàng có ký khế ước với đại tự nhiên thì sao đây?

- Cái gì?

Trần Lạc kinh ngạc, nói đến khế ước thì tại thế giới Huyền Hoàng chính là cấm chỉ, đương nhiên hắn ít nhiều cũng biết một vài lien quan về tồn tại khế ước, hơn nữa bản thân mình cũng có khế ước thần bí với cuốn sách Hư Vọng chi phiếu đó sao, có điều loại chuyện ký khế ước với Đại tự nhiên chi mẫy thì mới nghe qua liền có chút không thể tưởng tượng được.

- Khế ước gì thần kỳ như vậy?

- Khế ước gì thì ta cũng không biết, chỉ biết Đường Bỉnh Nhiêm có thể tùy ý thi triển Âm Dương Ngũ Hành của Đại tự nhiên.

- Vậy chẳng phải nàng cũng là tồn tại ngang với Đại tự nhiên sao?

Bỗng nhiên nghĩ tới hôm qua Đường Bỉnh Nhiêm trong giấc mộng có mang tới cho hắn cảm giác quen quen, ngập ngừng nói:

- Ta nói Đường Bỉnh Nhiêm thế nào lại cho ta cảm giác giống như Đại tự nhiên, hóa ra nàng có ký kết khế ước với Đại tự nhiên, nhưng ta vẫn không nghĩ ra được, nàng giao hoan với ta làm gì? Có thể thu được điều gì sao? Ta lại không có trêu chọc tới nàng.

- Ngươi không có trêu chọc nàng, nhưng ngươi trêu chọc Đại tự nhiên chi mẫu, hơn nữa còn là hai lần. Mấu chốt chính là, nàng sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần này tại lúc ngươi phá xong lại lập, Đại Vô Cực quy về Đại tự nhiên ban đầu, Đại tinh thần quy về khởi nguồn Vô Vi, trở thành một loại tồn tại bắt nguồn từ Đại tự nhiên nhưng lại hơn hẳn Đại tự nhiên. Nên nhớ Đường Phi sau khi ký khế ước với Đại tự nhiên chi mẫy, sự tồn tại của nàng cũng là một loại bắt nguồn từ Đại tự nhiên nhưng lại hơn hẳn Đại tự nhiên.

- Chẳng lẽ nàng là người phát ngôn của Đại tự nhiên chi mẫu? Sauk hi phát hiện ta chặt đường lui của Đại tự nhiên, khiến sự tồn tại của ta gây uy hiếp tới nàng? Cho dù là như vậy, nàng phải muốn giết ta mới đúng, sao còn có thể nhập vào mộng cảnh của ta rồi giao hoan với ta? Điểm này có chút không bình thường.

- Xác thực là nói không thong, ta cũng không nghĩ ra được nguyên nhân gì.

Hai người thương nghị rất lâu, cơ hồ đều nghĩ đến mọi điểm khi thi, nhưng vẫn như cũ không thể xác định được nguyên cớ gì. Nghĩ tới đây thôi đã khiến đầu Trần Lạc muốn phình to, chỉ đành vung tay lên, lười nghĩ tiếp, lạc quan nói:

- Không thèm, nghĩ lắm đau đầu, nàng muốn thế nào thì thế đó, trời muốn mưa cô nương phải lập gia đình, nguy hiểm cũng tốt, hương diễm cũng được, cứ kệ theo nàng đi. Binh tới tướng đỡ, nước dâng đê chịu, thuyền đến đầu cầu tự nhiên có lối đi thẳng, người sống còn có được, chết chẳng thể mang theo, chuyện gì thì một ngày nào đó sẽ có manh mối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.