🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không thể không nói, lãnh chúa thâm uyên đặc chế thứ rượu Long Giao bá vương khôi này không phải dạng tửu lực bình thường, cũng may Trần Lạc nhìn như yếu đuối mỏng manh, nhưng đã mở ra giới Linh Hải, sinh sôi liên tục, cuồn cuộn không ngừng, mặc cho lục phủ ngũ tạng đang run rẩy, khí huyết sôi trào, hắn chẳng nhưng không cảm thấy không khỏe, trái lại còn cảm giác vui sướng tràn trề.

Trần Lạc nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, như rồng cuốn hổ chồm, bộ dạng thật sự buông thả hết mức. Thất Dạ uống rượu cũng là một hơi cạn sạch, nhưng lại như cầu vồng quán nhật, hào khí vạn trượng.

Hiển nhiên, hai người này chỉ cao hứng lo hưởng thụ, đều không bận tâm đến bộ dáng hiện tại của mình ra sao. Phía đối diện, Tuyết nhìn Thất Dạ và Trạc Lạc ngươi một chén ta một chén nốc vào trong bụng, đang muốn há miệng nói cái gì nhưng cuối cùng cũng không nói ra, đây không phải lần đầu nàng chứng kiến quân thượng uống rượu như thế, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên thấy quân thượng uống rượu sảng khoái như vậy, hơn nữa còn là uống Giao Long bá vương khôi.

- Ta rốt cuộc biết cái gì gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, quân thượng vẫn chưa tìm ra được đối thủ uống rượu, lần này hắn rốt cuộc tìm được rồi, hơn nữa còn là một tên bản tính buông thả, sau này quân thượng của chúng ta không cần tiếp tục phải lo lắng không có ai ra sức uống cùng hắn nữa. Nếu như Phong và Nguyệt ở chỗ này, hai người đó nhất định sẽ khóc ròng cảm kích với Trần Lạc.

Tuyết gật gù rất tán thành, nhị nữ lo lắng hai người uống nhiều nên mở đầu nói chuyện phiếm. Những chuyện về Trần Lạc, cả Hoa và Tuyết đều rất hiếu kỳ, đặc biệt là những tin truyền xấu kia của hắn. Hoa cười hóp mắt, hỏi:

- Trần Lạc đệ đệ, tỷ tỷ hỏi ngươi một chuyện được chứ?

- Cứ hỏi!

Rượu quá ba tuần, Trần Lạc bắt đầu có chút say rồi,nguyên bản chén đầu uống vào giống như uống phải thứ rượu độc cực mạnh, lúc này đã không còn ảnh hưởng nhiều như trước nữa, tựa như một loại miễn dịch, chén đầu là liệt hỏa đốt cháy, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ như một đốm lửa lập lòe mà thôi.

- Xin hỏi ngươi có phải là một gã lưu manh hay không?

- Hoa tỷ, sao lại hỏi như thế?

Trần Lạc hơi cúi đầu, rót cho Thất Dạ một chén rượu, cũng tự rót cho mình một chén rồi cả hai cạnh chén, nhưng chính hắn chưa vội uống, đưa một tay chống cằm, bưng chén rượu thưởng thức, có chút không hiểu nhìn Hoa.

- Ngươi không phải lưu manh thì sao lại đi trêu đùa những tiểu cô nương kia, nào là tiểu muội muội Lạc gia, tiểu muội muội Tiết gia, tiểu muội muội Mạc gia. Nghe nói những tiểu mĩ nhân đều bị ngươi đùa giỡn qua một lần, ngươi còn nói ngươi không phải lưu manh?

- Ha ha ha!

Trần Lạc cười phá lên, ngược lại sắc mặt chẳng đỏ lên chút nào, càng không có gì là xấu hổ, cười nói:

- Hoa tỷ, ta chính là một gã tục nhân, đời này cũng không có chí hướng gì rộng lớn, càng không có lý tưởng gì cao xa, bình sinh không có ham mê gì, chỉ là thấy mỹ nữ liền đùa vui chút, thấy ăn ngon uống tốt thì ăn uống nhiều thêm một chút, miễn sao vui vẻ, miễn sao hưởng thụ, kiếm chút lạc thú, nếu như ta không vừa lòng thỏa mãn chính mình, đời này của ta còn gì vui vẻ nữa? Suốt ngày vùi đầu tu luyện cũng không phải cách hay, ngươi nói có đúng hay không?

Vừa dứt lời, Thất Dạ ở bên cạnh liền người đầu cười ha hả, tiếng cười của hắn rất cứng cáp, thật không khác nào so với tiếng kinh thiên động địa khi một con nộ long gào lên.

- Ngươi thật là đủ tục.

Hoa vốn muốn phê bình răn dạy Trần Lạc một phen, nhưng nàng đột nhiên phát hiện dĩ nhiên không có cách nào phản bác, cẩn thận ngẫm lại vẫn rất có đạo lý, không có lý tưởng gì, không có chí hướng gì, chỉ thuần túy là sống sót, sống sót không phải tự tại sao? Tự tại thế nào, chẳng phải là muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, khi nhàn rỗi thì đùa giỡn mỹ nữ, đây cũng được xem là một loại sống tiêu dao khoái hoạt.

Thất Dạ cười lớn một hồi lâu mới ngừng lại, lắc đầu vỗ vai Trần Lạc:

- Huynh đệ, đại ca chân thành mời ngươi một chén, thực sự bội phục, bội phục ngươi sát đất rồi.

- Quân thượng, ngươi không có nói đùa chứ? Gia hỏa này quả thực chính là một gã lưu manh, ngươi bội phục cái gì?

- Hoa, Tuyết, các ngươi không nên hiểu lầm, nghĩ thoáng ra một chút, ta bội phục không phải là hành vi của Trần LẠc, đương nhiên đối với ham mê của hắn ta cũng không đáng khẳng định, cũng không đáng phủ nhân, ai chẳng có đam mê riêng của mình chứ? Cái ta bội phục chính là tâm tình của Trần Lạc.

- Đùa giỡn tiểu cô nương còn có lý? Tâm tình? Tâm tình là cái gì? Gia hỏa Trần Lạc này chỉ biết vui chơi giải trí, cộng thêm đùa giỡn tiểu mỹ nhân, sống đơn giản như vậy thì có ý nghĩa gì?

- Không phải mỗi người đều có thể sống đơn giản như thế, cũng không phải mỗi ai cũng đều có thể tùy tiện sống sót, ngươi không được, Tuyết không được, ta cũng không được. Lời của Trần Lạc tuy rằng thô tục, nhưng cẩn thận thưởng thức lại phát hiện thấy đạo lý nhân sinh trong đó, nhân sinh hắn đang theo đuổi là một dạng nhân sinh ở cảnh giới chí cao vô thượng, thoát tục khỏi ràng buộc thong thường, không muốn vô vi, đại đạo đơn giản nhất, không biết vi huynh nói có đúng không?

Thất Dạ nói câu này, trong lúc đó vẻ mặt đầy nghiêm túc, con ngươi càng ánh nên tia kính nể chân thành.

- Ôi trời, nghe ngươi nói như thế, ta cũng cảm giác cảnh giới của mình rất cao, ha ha ha!

Trần Lạc không chút khiêm nhượng nào, không ngường cười ha ha, hét lên:

- Tới, uống rượu!

- Ngông cuồng tự đại.

Hoa lườm hắn một cái, bất quá trong ánh mắt lại toát ra một loại thưởng thức, tướng mạo nào yêu mị, tựa như nữ tử phong tình, kỳ thực gặp phải Thất Dạ trước đó, chính nàng là dạng nữ tử phong trần, gặp gỡ qua quá nhiều người đàn ông giả tình giả ý, nhưng người thanh niên trước mắt này nhìn âm nhu như tiểu bạch kiểm, trên thực tế lại cực kỳ hào hiệp, sảng khoái không thua kém quân thượng chút nào. Loại hào hiệp biểu lộ tự nhiên khiến cho nàng cảm giác được người này rất chân thực, một là thực thuần túy, không có bất kỳ giả tình giả ý, trong lòng không khỏi hiếu kỳ một gia hỏa như vậy lẽ nào chỉ coi chuyện trêu đùa mỹ nữ làm thú vui? Chưa hề nghĩ tới cùng một nữ tử như cá quay về nước, quên chuyện trên bờ?

- Này, Trần Lạc đệ đệ, ngươi đùa giỡn nhiều tiểu mỹ nhân như vậy, lẽ nào vẫn chưa coi trọng một ai? Theo ta được biết, mỗi người trong số mỹ nữ bị ngươi đùa giỡn đều là hạng mỹ nhân cao cấp nhất, sau lưng mỗi người đều có không biết bao nhiêu người theo đuổi.

- Ta đều có thể coi trọng, nhưng cũng phải để người ta nhìn trúng ta mới được chứ.

- A, theo ta được biết, tiểu mỹ nữ thiên sứ kia cũng có mối tính thắm thiết với ngươi lắm, nhưng ngươi lại không hề cảm kích, còn phụ lòng người ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.