🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đây không phải lần đầu tiên Ngụy đại tổng quản cảm nhận ý nghĩa bốn chữ cao cao tại thượng từ Đường Bỉnh Nhiêm. Sự tồn tại của Đường Bỉnh Nhiêm từng giây từng phút nói cho mọi người cái gì là hoa lệ, xa xỉ. Đúng vậy, hoa lệ cùng xa xỉ. Người khác không biết nhưng Ngụy đại tổng quản rõ ràng cái Thế thuyền khổng lồ của Đường Bỉnh Nhiêm dùng hơn ba ngàn loại tài nguyên hiếm thấy, chín vạn nguyên tố tinh thạch luyện chế thành linh bảo, mỗi loại tài nguyên đáng giá ngàn vạn.

Tháp thủy tinh to lớn trên cái Thế thuyền càng xa xỉ hơn, dùng hai ức viên thủy tinh tạo ra. Mỗi lần nhớ đến chuyện này là Ngụy đại tổng quản rất muốn chửi thề.

Đường Bỉnh Nhiêm có ham mê gần như biến thái về cao và lớn. Nói xem ngươi làm chiếc thuyền to thì thôi đi, còn tạo tháp lớn làm chi? Cần gì kiếm cái ghế to vậy? Ngươi ngồi cao hơn mười thước bảo người khác làm sao nói chuyện?

Đương nhiên Ngụy đại tổng quản chỉ càu nhàu trong bụng, lão không dám nói thẳng vào mặt Đường Bỉnh Nhiêm. Tả Quan Sinstrong còn nhớ rõ từng có một trưởng lão Trung Ương trận tháp mắng Đường Bỉnh Nhiêm là xa xỉ, lãng phí. Hôm sau trưởng lão đó biến thành một tảng đá, kéo dài mấy tháng trời, đến khi trưởng lão Trung Ương trận tháp sắp tắt thở mới được Đường Bỉnh Nhiêm cứu ra.

Khi đó có nhiều đại nhân vật Trung Ương trận tháp chống đối, yêu cầu điện nghị sự đuổi Đường Bỉnh Nhiêm đi. Ngụy đại tổng quản biết bọn họ chống đối nhưng sẽ không được đồng ý, điện nghị sự không thể nào xử lý Đường Bỉnh Nhiêm, chẳng những vậy Trung Ương học phủ còn phải thờ nàng như cô nãi nãi.

Bởi vì ba trung tâm quyền lực Huyền Hoàng thế giới rình rập Trung Ương học phủ, vân đoan và Trung Ương học phủ có quan hê không mấy tốt đẹp. Trung Ương học phủ cần tồn tại như Đường Bỉnh Nhiêm chấn nhiếp ba trung tâm quyền lực, đối kháng vân đoan.

Đừng nghi ngờ, cũng không cần nghi vấn, Đường Bỉnh Nhiêm có tư cách và bản lĩnh đó. Tất nhiên Trung Ương học phủ mời vị thần này trấn giữ cũng cần trả giá lớn, đó là Đường Bỉnh Nhiêm lấy mất một Tiểu linh giới.

- Các đồng bạn, chúng ta đã lâu không gặp, có vui khi thấy tỷ tỷ không?

Đường Bỉnh Nhiêm ngồi trên ghế thủy tinh cao chín thước, hơi nghiêng người, tay ngọc chống cằm. Khuôn mặt xin hđẹp như mặt trời, bá đạo, kiêu căng, biểu tình lười biếng, khóe môi treo nụ cười như có như không.

Các đại nhân vật trong điện nghị sự có ai không sống tám mươi, một trăm năm? Bây giờ bọn họ bị một nữ nhân khoảng mười bảy, tám tuổi kêu đồng bạn làm người ta dở khóc dở cười. Trán các đại nhân vật Trung Ương học phủ toát gân xanh nhưng không nói gì, cười gượng gạo.

- Nghe nói mấy ngày ta rời đi trong học phủ ra một đồng bạn cực kỳ ghê gớm?

Giọng Đường Bỉnh Nhiêm rất lười biếng, thanh âm như có ma lực làm không khí trong điện nghị sự trở nên lười biếng, trận pháp bao prhu đại điện cũng vậy. Thanh âm lọt vào tai các đại nhân vật như thôi miên, làm bọn họ thấy buồn ngủ.

Nữ nhân này rời đi bốn năm không biết làm gì mà sao mỗi tiếng nói, hành động có thể ảnh hưởng đến thiên nhiên?

Ngụy đại tổng quản thầm giật mình. Lần đầu tiên Ngụy đại tổng quản gặp Đường Bỉnh Nhiêm thì lão đã không nhìn thấu nữ nhân này. Bốn năm trước khi Đường Bỉnh Nhiêm được Trung Ương học phủ mời làm tháp chủ thì Ngụy đại tổng quản vẫn không hiểu thấu nàng. Bốn năm sau, ngày hôm nay Ngụy đại tổng quản không nhìn thấu Đường Bỉnh Nhiêm, cảm giác nữ nhân này sâu không lường được.

- Nghe nói một năm trước bạn học đó dùng vu pháp thông qua thiên nhiên thẩm phán, thành tựu thất thải tử nguyên chi thân, sau đó bị đại thương thiên thẩm phán. Một năm sau lại dùng trận pháp thông qua thiên nhiên thẩm phán, lại lần nữa thành tựu thất thải tử nguyên chi thân, lại bị đại thương thiên thẩm phán. Hưm, bạn học đó đúng là hiếm thấy trong thiên địa.

Các đại nhân vật trong đại điện liếc nhau, biết Đường Bỉnh Nhiêm nhắc tới Trần Lạc. Các đại nhân vật nổi lòng cảnh giác, vì bọn họ không biết Đường Bỉnh Nhiêm muốn làm cái gì. May mắn Bát trưởng lão Đồ Lão Tà của điện trưởng lão đã đến.

Đồ Lão Tà vừa vào cửa thấy Đường Bỉnh Nhiêm ngồi trên ghé thủy tinh thì ngẩn người, lầm bầm câu gì đó.

Bát trưởng lão cười lớn tiếng kêu lên:

- Ôi chà, Đường tháp chủ đã về?

- Ha ha ha ha ha ha! Thì ra là tiểu thỏ tử, ngươi đến vừa lúc, tỷ tỷ đang muốn tìm ngươi đây.

Nhìn thấy Đồ Lão Tà, Đường Bỉnh Nhiêm lười biếng phấn chấn tinh thần, mắt lóe tia sáng tinh nghịch.

Tiếng kêu tiểu thỏ tử làm vẻ mặt Đồ Lão Tà lúng túng, mắt Đường Bỉnh Nhiêm bắn ra tia sáng càng làm lão đánh rùng mình.

Ưu điểm của Đồ Lão Tà là da mặt dày, lão không chút để bụng bị kêu là thỏ.

Bát trưởng lão cười gian nói:

- Không biết Đường tháp chủ tìm ta có chuyện gì không?

- Ngươi đoán xem?

Bát trưởng lão cười càng khiến bá thế thấy gai người. Ngụy đại tổng quản nhỏ giọng nói cho Đồ Lão Tà biết mục đích của Đường Bỉnh Nhiêm có lẽ là Trần Lạc.

- Ngươi muốn tìm Trần Lạc?

- Itiểu thỏ tử đúng là thông minh.

- Ngươi tìm tiểu tử Trần Lạc làm cái gì?

Đồ Lão Tà biết Đường Bỉnh Nhiêm không bình thường, thần kinh, một nửa là thiên sứ, nửa kia là ác ma. Khi Đường Bỉnh Nhiêm là thiên sứ thì may, lúc nàng ác ma phát huy bốn chữ lòng dạ rắn rết hết sức đầy đủ.

- Ngươi lại đoán xem?

Đồ Lão Tà vắt óc suy nghĩ, chợt bị trang sức trên tay Đường Bỉnh Nhiêm hấp dẫn. Bát trưởng lão tập trung nhìn vào, mắt lão bị những chiếc nhẫn rực rỡ làm mù lòa.

Mười ngón tay Đường Bỉnh Nhiêm đeo mười chiếc nhẫn biểu thị nàng hoa lệ, xa xỉ. Ánh mắt Đồ Lão Tà sắc bén, lão nhận ra ngay một chiếc là chí bảo hư vọng minh tưởng đại pháp trong truyền thuyết, nguyên tố chi giới.

Thấy nguyên tố chi giới, Đồ Lão Tà hút ngụm khí lạnh. Bát trưởng lão chưa kịp giật mình thì bị chiếc nhẫn khác làm mù mắt, đó là ngũ linh thiên chi nhẫn? Thứ này chẳng phải là nhẫn của kim cổ ngũ linh đế vương sao? Tại sao lọt vào tay Đường Bỉnh Nhiêm? Không lẽ nữ nhân này đào mộ kim cổ ngũ linh đế vương? Khoan, đó là thanh diễm long cốt giới sao? Bà nội nó, đây là cửu u! Kia là cái gì? Chẳng lẽ là nghiệt long triệu hoán giới? Trời ơi, đó là thứ của lĩnh chủ trong thâm uyên.

Đồ Lão Tà chỉ nhận ra năm, sáu trong mười chiếc nhẫn trên ngón tay Đường Bỉnh Nhiêm nhưng đủ làm lão rối rắm, run rẩy. Khi Bát trưởng lão nhận ra y phục tỏa sáng bảy sắc trên người Đường Bỉnh Nhiêm thì lão suýt tan vỡ, đó là thất thải bảo y ẩn chứa thiên nhiên âm dương ngũ hành. Cha nó, thứ này từng là báu vật khiến thượng cổ kỷ nguyên thứ ba bạo động.

Bát trưởng lão lại xem ngọc trâm trên sợi tóc Đường Bỉnh Nhiêm, vòng trên cổ tay, vòng cổ... Đồ Lão Tà nhắm mắt lại, thiếu nữ run run.

Đồ Lão Tà biết bản lĩnh của Đường Bỉnh Nhiêm rất lớn, lão luôn biết điều đó. Nhưng Bát trưởng lão không ngờ Đường Bỉnh Nhiêm gom hết bảo bối nghịch thiên. Đồ Lão Tà ngạc nhiên hết nửa ngày, hít sâu một hơi, vẫy tay ra hiệu mọi người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.