🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn ra Trần Lạc thắc mắc, Mã Liên Hoa giải thích rằng:

- Trong tháp cho xem miễn phí các loại bút ký, miễn phí dùng tài nguyên, nhưng nếu thực nghiệm trận pháp thì phải ghi chép bút ký thực nghiệm của mình, đây là yêu cầu duy nhất của Thiên Khải tháp đối với mọi người.

Trần Lạc nghe xong càng lúc càng phục Úy Thiên Long.

Có nhiều bút ký quý giá thế này cộng với miễn phí dùng tài nguyên, chỉ một điều này đủ hấp dẫn trận sư từ khắp thế giới đổ về. Với điều kiện là phải ghi lại bút ký thực nghiệm của mình, điều này không đáng gì với trận sư, cùng lắm là tốn chút thời gian, hơn nữa ghi chép bút ký là thói quen tốt của trận sư, có rất nhiều chỗ tốt, khi nghiên cứu trận pháp có thể lật xem điểm nào không đúng.

Quan trọng nhất là vừa rồi Trần Lạc xem một lúc nhiều quyển bút ký, phát hiện đều có điểm chung là thiếu một phần. Ví dụ thực nghiệm trận pháp nào đó, gặp vấn đề gì đó khiến trận pháp không thể vận chuyển bình thường bọn họ sẽ ghi chép lại, lúc đi để lại bút ký trong Thiên Khải tháp. Những người khác nếu xem bút ký sẽ giải đáp vấn đề cho bọn họ.

Ghi chép bút ký chẳng những có ích lợi lớn cho trận sư cũng là tài nguyên quý giá không thể đong đếm của Thiên Khải tháp. Mỗi người thực nghiệm trận pháp đều phải để lại bút ký, vậy là mỗi trận pháp sẽ có ngàn vạn bút ký khác nhau. Người mới nếu muốn học tập trận pháp gì, có ngu dốt đến mấy xem xong mấy trăm ngàn quyển bút ký sẽ biết làm.

Nhìn khắp các trận tháp trên thế giới có lẽ một vài trận tháp cất chứa các loại bút ký quý giá, có nhiều đệ tử tư ghi chép bút ký nhưng so với Thiên Khải tháp như con voi và con kiến. Mỗi trận tháp có vô số bút ký các loại, chín mươi chín Thiên Khải tháp có quỷ mới biết tổng cộng bao nhiêu quyển, chỉ tưởng tượng đã là làm người ta da đầu tê dại.

Lão Úy đúng là kỳ tài thương nghiệp, không biết làm sao lão Úy nghĩ ra được trò này, quá cao minh.

Phòng thí nghiệm tuyệt vời, hưởng dụng tài nguyên miễn phí, vô số bút ký trận pháp, không khí học tập khiến người phấn chấn, siêu đông người, vùng đất nổi tiếng nhanh nhất, làm sao không hấp dẫn người? Sao không khiến đám trận sư điên cuồng? Hèn gì trận pháp công hội tìm mọi cách kéo sập Thiên Khải tháp, nếu để nó tiếp tục phát triển thì sau này không có chỗ cho trận pháp công hội.

Trần Lạc đi dạo mười mấy tòa trận tháp, lúc ra ngoài người còn đông hơn sáng sớm. Trong đó có nhiều trận sư lang thang, cũng có khá nhiều trận sư chính tông. Bọn họ không tranh chấp nhau, ai về phe nấy, phân biệt rõ ràng, vạch rõ giới hạn, không ai dính vào ai. Trần Lạc đã nghĩ đến tình hình này. Nhiều trận sư lang thang, trận sư chính tông ở chung một chỗ không đánh nhau đã là hay.

- Thiên Khải tháp chúng ta cấm không cho đánh nhau, một khi phát hiện sẽ đuổi đi ngay, vĩnh viễn không được vào Thiên Khải tháp.

Mã Liên Hoa sờ đầu trọc, nói:

- Nhưng ngươi cũng biết cấm đánh nhau không có nghĩa là cấm luận bàn, huống chi để trận sư chính tông và trận sư lang thang ở chung, muốn cấm cũng không được. Giờ là buổi sang, người thích gây sự của hai phe chưa đến. Đợi buổi chièu ngươi đến xem đi, tình hình không thua gì hai phe đối chiến, rất sôi nổi.

Trần Lạc hoảng hốt hiểu ra, sâu trong lòng càng phục Úy Thiên Long.

Thiên Khải tháp nghĩa là tự do, một tòa tháp tự do không chỉ rộng mở cho trận sư lang thang còn có trận sư chính tông. Như Mã Liên Hoa nói, để trận sư lang thang và trận sư chính tông ở chung, vì tranh đấu phe phái nên hai bên không tránh khỏi xích mích, ma sát không chỉ kích phát tiềm lực cá nhân còn kích thích đấu chí, đương nhiên quan trọng nhất là kích thích nhiều người kéo về hơn.

Hãy tưởng tượng xem nếu hôm nay trận sư lang thang thua, có một số sẽ nghiên cứu trận pháp mới, nhưng có vài người không phục sẽ ra ngoài tìm trận sư lang thang hỗ trợ. Tương tự, nếu hôm nay trận sư chính tông thua bọn họ sẽ đi trận tháp của mình mời cao thủ đến trợ trận, vậy là Thiên Khải tháp muốn không đông người cũng không được.

- Bây giờ mỗi ngày đều có trận sư lang thang, trận sư chính tông luận bàn, đương nhiên nhiều lúc là người ta đè đầu chúng ta. Đặc biệt là đại tái đấu trận sắp tới, thiên tài trận sư chính tông từ khắp thế giới đổ về, cách ba năm này bọn họ lại đây diễu võ dương oai một lần, làm ta gần đây rất là bực mình.

- Bọn họ khiêu khích chẳng lẽ các ngươi không biết đánh lại?

- Đánh lại? Ngươi nói nhẹ nhàng quá. Nếu bọn họ dám khiêu khích đương nhiên là có bản lĩnch thật sự, ta cũng muốn đánh lại nhưng tài nghệ không bằng người.

Mã Liên Hoa khẽ thở dài:

Phái hệ lang thang chúng ta cũng có cao thủ, nhưng mấu chốt là không đoàn kết. Mỗi lần trận sư chính tông đến bọn họ chỉ toàn đứng ngoài lề, khiến người đau đầu. Ta không hiểu nổi bọn họ dù gì là trận sư lang thang sáo không có chút cảm giác vinh dự?

- Đại khái vì trận sư lang thang là một đám người điệu thấp.

Trần Lạc nghĩ không phải trận sư lang thang không có cảm giác vinh dự mà vì đã quen cô đơn, thói quen một người, quen dùng ánh mắt hờ hững nhìn thế giới này. Còn một khả năng khác là một số trận sư lang thang không tiện hành động, không muốn mộ mũi nhọn.

Có tiếng hét to vang lên.

- Mã đầu trọc, ngươi biến đi đâu rồi?

Một nữ nhân xuất hiện, khoảng mười bảy, tám tuổi, tóc ngắn mát mẻ, khuôn mặt thanh tú cho người cảm giác phấn chấn tinh thần.

- Tiêu công tử, nàng là Long Tiểu Tiểu, cũng là trận sư lang thang của Thiên Khải tháp như ta.

- Tiểu Tiểu đến vừa lúc, ta giới thiệu với nàng, đây là khách quý của sư phụ ta, tên Tiêu...

Mã Liên Hoa định giới thiệu chợt nhận ra chưa biết tên của đối phương, gã chỉ biết sư phụ dặn dò phải hầu hạ người ta như phụ thân ruột.

Mã Liên Hoa hỏi:

- Tiêu công tử, ta chưa biết tôn tính đại danh của người.

Trần Lạc định nói tên nhưng Long Tiểu Tiểu giành trước, tức giận nói:

- Giờ là lúc nào ngươi còn có tâm tình dẫn bằng hữu đi chơi?

- Có chuyện gì?

- Cái tên ngày hôm qua lại đến khiêu khích, còn vênh váo hơn, sắp nhục nhã trận sư lang thang chúng ta xấu hổ chết.

- Ngày hôm qua?

Mã Liên Hoa ngẫm nghĩ, hỏi:

- Là cái tên Đổng Ngọc Đạt?

- Trừ hắn ra còn ai?

- Tháp chủ đã nói rồi, hắn khiêu khích thì kệ hắn, chúng ta không cần quan tâm.

- Nhưng hắn không chỉ nhục nhã trận sư lang thang mà là trận sư của Thiên Khải tháp chúng ta.

- Cái gì? Bà nội nó, quá đáng! Đám rùa này cho rằng chúng ta dễ ăn hiếp sao?

Biểu tình Mã Liên Hoa tức giận định chạy qua nhưng bị Long Tiểu Tiểu kéo lại.

- Mã đầu trọc, ngươi đi làm gì? Ngươi không phải là đối thủ của hắn.

- Vậy lam sao giờ?

- Hết cách, giờ ngươi cùng ta đi tìm Vân tỷ, hy vọng lần này có thể thuyết phục Vân tỷ ra tay dạy dỗ đám trận sư chính tông không biết tốt xấu kia.

- Vân tỷ? Đúng rồi, bây giờ chỉ có thể nhờ Vân tỷ hỗ trợ.

Mã Liên Hoa kêu Trần Lạc đi dạo thaoỉ mái, gã cùng Long Tiểu Tiểu chạy tới tòa tháp trung tâm Thiên Khải tháp, tòa tháp to lớn hùng vĩ nhất trong dãy trận tháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.