🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nói đơn giản là phái hệ chính tông tu luyện tinh thần lực, phái hệ lang thang thì tu luyện phù văn. Cho nên nhiều lúc ngươi sẽ phát hiện một vị cao thủ phái hệ chính tông có lẽ tinh thần lực rất cường đại nhưng về lĩnh vực bày trận pháp khá yếu. Một vị trận sư lang thang nhìn như tinh thần lực yếu nhưng bày ra trận pháp siêu cường đại.

Muốn phân biệt phái hệ lang thang và chính tông rất dễ, vì khi trận sư phái hệ chính tông bày trận pháp thường ngưng diễn phù ấn tiện lợi, nhanh lẹ. Trận sư lang thang khi bày trận pháp sẽ ngưng diễn phù văn huyền ảo, rườm rà.

Nếu nói tốc độ bày trận pháp thì ngưng diễn phù ấn sẽ nhanh hơn một chút. Tựa như một huyễn tượng trận pháp bình thường, có lẽ trận sư chính tông chỉ cần ngưng diễn ba, bốn phù ấn là bày ra được. Trận sư lang thang thì cần ngưng diễn bảy, tám, thậm chí cả chục phù văn để bày ra.

Phái hệ lang thang, phái hệ chính tông phân tranh từ xưa đến tận bây giờ vẫn không ngừng lại, mỗi cách một đoạn thời gian là hai phe lại so tài một lần. Rốt cuộc chính tông và lang thang ai mới là lẽ phải? Đến nay không có kết luận chính xác, nhưng phát triển đến bây giờ trận sư lang thang ngày càng ít, trong lòng nhiều người cho rằng trận pháp chính tông mới là đường ngay.

Tinh thần hải của Trần Lạc không biên giới, nhìn như không có tận cùng. Trần Lạc không biết tại sao, trong ấn tượng từ khi hắn còn nhỏ mở ra tinh thần hải đã là như vậy. Sư phụ Vân Du Tử cũng không giải thích được nguyên nhân.

Tinh thần hải không biên giới như vũ trụ mênh mông. Nơi này tràn ngập lửa màu đen, biển lửa cháy hừng hực, lửa từ điên cuồng bùng cháy đến điên cuồng trong tĩnh lặng, như đốt cháy lại như ryen lặng, rất khó phân rõ.

Trần Lạc nhớ lúc trước tinh thần hải của hắn tựa mây khói, từ khi định khế ước với hư vọng chi thư thì tinh thần lực của Trần Lạc giống ngọn lửa đốt cháy. Lúc trước tinh thần lực chỉ là ngọn lửa giờ biến thành biển lửa, không biểt có liên quan gì đến hư vọng chi thư không.

Trần Lạc nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng tinh thần lực.

Tim Trần Lạc đập nhanh, vì tinh thần lực trở nên bàng bạc vô cùng, không, không phải bàng bạc mà là mênh mông, liên miên bất tận.

Trần Lạc có nén nỗi lòng kích động, mở mắt ra, tay trái vung lên, các phù văn rậm rạp ngưng diễn ra. Trần Lạc lại vung tay, các phù văn một lần nữa điên cuồng ngưng diễn, như bồ công anh nở rộ. Loại cảm giác này thật sự rất thích thú, Trần Lạc hưng phấn, vui vẻ. Hai tay Trần Lạc vung, ngàn vạn phù văn ngưng diễn ra. Mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, trong phòng toàn là phù văn, nhiều vô số kể tựa trời đêm.

Không biết chơi bao lâu, cuối cùng Trần Lạc chịu ngừng. Trần Lạc nhìn phù văn đầy ắp căn phòng, nằm trên giường cười khùng khục.

Trần Lạc cảm thán rằng:

- Đúng là ruột thịt có khác, chơi tinh thần lực rất sướng.

Từ khi Trần Lạc tu luyện linh lực vu pháp tuy rằng tiến triển thuận lợi, kích thích hơn hắn nghĩ nhưng cứ cảm thấy mệt mỏi bất lực, cho đến bây giờ vẫn như vậy. Đối diện biến dị chi linh, linh tượng, phân thân thủ hộ không theo Trần Lạc khống chế.

Nhưng tinh thần lực thì khác, Trần Lạc thoải mái khống chế nó, muốn chơi thứ nào tùy thích. Vì vậy Trần Lạc mới phát ra cảm thán, cảm thấy tinh thần hải mới là con ruột, linh tượng như con nuôi không nghe lời chút nào.

Trần Lạc chơi cả đêm mãi đến trời sáng mới ngừng. Trần Lạc đứng dậy mở cửa phòng nhìn mặt trời mới mọc, ngáp dài, duỗi lưng. Trần Lạc rửa mặt súc miệng, Lão Đà Tử sớm chuẩn bị bữa sáng ngon lành.

Trần Lạc mở giới chi linh hải, năng lực trong cơ thể sinh sôi không dứt, hoàn toàn không cảm giác đói khát. Nhưng Lão Đà Tử đã chuẩn bị thì Trần Lạc không tiện từ chối. Trần Lạc nhấm nháp bữa sáng, suy nghĩ chút nữa đi Thiên Khải tháp nhìn xem. Lão Đà Tử làm việc khá giỏi, sáng sớm chuẩn bị xe ngựa xa hoa cho Trần Lạc, còn tình nguyện đi chung.

- Không cần, lão làm việc của mìnhv đi, ta chỉ xem một chút.

Trần Lạc biết Lão Đà Tử chịu khó hầu hạ hắn là vì Úy Thiên Long trước khi đi đã dặn dò.

- Cái này...

Trần Lạc đoán đúng, lúc gần đi Úy Thiên Long có dặn dò Lão Đà Tử, đến nay lão vẫn không hiểu lời của gã. Úy Thiên Long nói Tiêu Du Tử yêu cầu cái gì Lão Đà Tử phải đồng ý, nếu Tiêu Du Tử không muốn thì không được miễn cưỡng hắn, dù là chuyện gì đi nữa.

Lão Đà Tử theo Úy Thiên Long không quá lâu nhưng cũng không ngắn, lần đầu tiên lão thấy gã đối xử với một người như vậy.

Lão Đà Tử nghe Trần Lạc nói muốn tự mình đi Thiên Khải tháp thì không miễn cưỡng, nhưng lão lo lắng để một mình hắn đi koan toàn.

Lão Đà Tử trầm ngâm nói:

- Tiêu công tử, Lão Đà Tử có một đệ tử không nên thân quanh năm ở trong Thiên Khải tháp, hắn quen thuộc Thiên Khải tháp hơn bất cứ ai, nếu Tiêu công tử muốn tìm hiểu chuyện gì hay là cho hắn đi cùng?

Trần Lạc gật đầu, nói:

- Phải không? Vậy cũng tốt.

Trần Lạc nghĩ trên đường đi có người nói chuyện cũng tốt. Thấy Trần Lạc đồng ý thì Lão Đà Tử vội tìm đệ tử không nên thân của mình tới. Sau khi gặp mặt Trần Lạc suýt bật cười. Trần Lạc không biết đệ tử của Lão Đà Tử có nên thân không, nhưng hắn dám chắc tên này là người kỳ lạ.

Đệ tử của Lão Đà Tử tên gọi Mã Liên Hoa, không chỉ tên kỳ lạ mà người càng lạ lùng hơn. Mã Liên Hoa khá trẻ, khaỏng hai mươi tuổi, không cao, người rắn chắc. Mã Liên Hoa ăn mặc như trận sư lang thang, lạ là y phục không có tay áo, hai cánh tay cơ bắp lộ ra ngoài. Điều này chưa lạ, Trần Lạc thấy lạ là trên đầu Mã Liên Hoa không có tóc, trọc bóng lưỡng, trên đầu trọc có đồ án kỳ lạ.

Trần Lạc nhìn tới nhìn lui bốn lần, cuối cùng xác nhận đồ án trên đầu Mã Liên Hoa là trận tượng. Đúng vậy, nó là trận tượng, còn là trận tượng Trần Lạc xem không hiểu nhưng hắn chắc chắn nó là trận tượng.

Trên đường đi đến Thiên Khải tháp Trần Lạc không kiềm được tò mò hỏi lý do. Mã Liên Hoa cho người cảm giác lưu manh, nhất là khi gã cười mắt lóe tia sáng xấu xa.

Mã Liên Hoa vuốt đầu trọc, hỏi ngược nói:

- Nếu ta nói là bớt ngươi có tin không?

Trần Lạc lắc đầu lại gật đầu, hắn nhìn ra được Mã Liên Hoa không nói dối. Nhưng một người từ khi sinh ra trên đầu đã có trận tượng, chuyện này nghe rất kỳ lạ.

- Ta không biết thứ trên đầu mình là Triều Tập. Ta là cô nhi, sư phụ nói khi ta sinh ra trên đầu đã có nó. Mấy năm nay Trần Lạc tìm vài đại sư hỏi nhưng không ai biết, mới bắt đầu ta còn thấy rối rắm nhưng lâu dần thì quên mất. Sống đến bây giờ ta đã thói quen, thích sao kệ nó.

Mã Liên Hoa liếc Trần Lạc, hỏi:

- Phải rồi Tiêu công tử, sư phụ của ta tìm ta cùng ngươi đi dạo Thiên Khải tháp, nói là phải hầu hạ ngươi như phụ thân ruột. Cho hỏi một câu không nên hỏi, rốt cuộc ngươi là loại người gì?

-...

Trần Lạc câm nín, không biết nên nói cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.