🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Có lẽ Diệp Thanh buông lời cay nghiệt nên bị mọi người phản cảm, tất cả nhỏ giọng chỉ trỉch nàng không có học thức, giáo dục. Bọn họ bàn tán về Diệp Thanh và Trần Lạc. Họ nghĩ thanh niên huyết khí phương cương, tuổi trẻ bồng bột nếu bị người nói là phế vật bám váy nữ nhân thì không ai chịu được nhục nhã như thế, đừng nói là thanh niên trẻ, hễ là nam nhân đều không nhịn được.

Khiến người thấy lạ là thanh niên áo lam vẫn ngồi trên ghế, thái độ không còn tùy ý, biểu tình không tiêu sái. Thanh niên cúi đầu, một tay xoa trán.

Hắn đang nghĩ cái gì?

Bị nhục nhã như vậy sao Trần Lạc có thể thờ ơ?

Nên biết nửa năm trước Trần Lạc đấu thiên kiêu, đấu đại nhân vật, đấu tự nhiên, uy chấn thiên hạ, nghịch thiên mà đi, được cho là có lá gan nghịch, không sợ thiên địa. Khi hắn điên cuồng thì rất ngông nghênh, siêu bá đạo, không kiêng nể gì, được tôn là Thiên Vương Lão Tử. Một người kiêu căng đến tột đỉnh, dám nghịch cả thiên địa, thế nhưng bị nhục nhã trước mắt bao người sao Trần Lạc im lặng không lên tiếng?

Chẳng lẽ là vì mất hết tu vi?

Có lẽ là vậy, nếu không thì một người từng rất ngông cuồng vì sao nén giận?

Nói cách khác, dù hắn không nén giận thì làm sao?

Đứng dậy chống cự sao?

Hắn còn tu vi không?

Không có.

Bây giờ Trần Lạc mất tu vi chỉ là một người bình thường, làm sao dám đối đấu với Diệp Thanh, Tiểu La Thiên học viện?

Ài.

Nhiều người thở dài, có tiếc nuối, đồng tình. Nếu là Trần Lạc trước kia sợ rằng Tiểu La Thiên học viện sớm biến thành phế tích, người nhục nhã hắn có toàn thây được không còn là điều bí ẩn. Bây giờ thì sao? Trần Lạc chỉ có thể ngồi đó, gục mặt xuống mặc cho người ta sỉ nục.

Điều này ứng với câu nói xưa, thế sự vô thường, phong vân biến, cường giả như trời, kẻ yếu chỉ có thể làm con kiến.

Tất cả mọi người cho rằng Trần Lạc mất hết tu vi đành nhẫn nhục nhưng không phải toàn bộ, ít nhất Hạ Mạt không cho là như thế. Hạ Mạt luôn tin vào trực giác của mình, nàng không cảm giác sự ẩn nhẫn chịu nhục, tức giận từ người Trần Lạc. Không có, không một chút cảm xúc tương tự nào. Hạ Mạt cảm giác Trần Lạc bất đắc dĩ.

Đúng vậy, bất đắc dĩ.

Trần Lạc đang bất đắc dĩ cái gì?

Hoặc nên nói là trong bất đắc dĩ có do dự.

Trần Lạc đang do dự điều gì?

Không biết, Hạ Mạt không tưởng tượng ra được.

Hạ Mạt không biết, Lãnh Cốc ngụy trang lôi thôi ngồi trong góc cũng không biết. Lãnh Cốc là người dễ xúc động, khi thấy Diệp Thanh dùng ngôn ngữ độc ác nhục nhã Trần Lạc, nếu không phải Tần Phấn ngăn cản thì gã đã lao qua đánh nàng tơi tả.

- Điện hạ, ngươi ngăn ta làm cái gì? Ngươi cũng thấy mụ đàn bà họ Diệp kia nhục nhã Lạc gia thế nào, lão tử rất muốn tát chết nàng!

Lãnh Cốc tức giận mặt đỏ gay, nghiến răng bóp nát ly rượu.

Lãnh Cốc hung tợn nói:

- Lạc gia thật tình, dù mất hết tu vi cũng không nên mặc cho người giẫm đạp, nén giận. Bực quá, không được, hắn nhịn được nhưng ta thì không.

Lãnh Cốc định đứng dậy lại bị vương tử điện hạ bạn học Tần Phấn dịch dung ngăn lại.

Dù Tần Phấn dịch dung, ngụy trang thế nào thì vĩnh viễn bề ngoài nho nhã, cao thâm khó dò.

Vương tử điện hạ nhìn Lãnh Cốc tức giận lồng lộn lên, lắc đầu, nói:

- Ngươi nghĩ Lạc gia đang nén giận sao?

- Nếu không thì sao?

- Ta không biết người khác thế nào nhưng tính cách của Lạc gia... Ha ha, trong dòng máu tên này chảy sự bá đạo, cuồng ngạo. Phương thế giới này có lẽ ai đó sẽ có lúc nén giận nhưng ta tin tưởng Lạc gia tuyệt đối sẽ không.

- Cứ cho là ngươi nói đúng thì sao? Bây giờ Lạc gia không có tu vi, không nhịn thì làm sao được?

Tần Phấn mở miệng nói:

- Tuy ta không biết Lạc gia đang nghĩ gì nhưng chắc chắn hiện tại Lạc gia không phải nhẫn nhịn.

Vương tử điện hạ nhìn Trần Lạc chằm chằm, nhắm mắt lại điều tra.

Tần Phấn chậm rãi nói:

- Nếu ta không đoán sai thì Lạc gia đang do dự.

- Do dự chuyện gì?

- Lạc gia là cô nhi, là người nhớ tình cũ, nếu không thì hắn đã hẳng tham gia lễ mừng Tiểu La Thiên học viện. Như Lạc gia nói, hắn sống trong Tiểu La Thiên học viện bốn năm, nơi này có ký ức thời tuổi trẻ của hắn. Có lẽ Lạc gia không muốn phá hư đoạn ký ức đó.

- Dạy Diệp Thanh và tên mập kia thì xung đột gì với ký ức tuổi trẻ?

- Ha ha ha ha ha ha! Sự việc không đơn giản như vậy. Khi Lạc gia hành động hôm nay không chỉ đối diện Triều Tập, Diệp Thanh mà là mấy đại gia tộc trong Kim Thủy Vực, tất cả lão sư, đệ tử Tiểu La Thiên học viện. Ta nghĩ ra được thì sao Lạc gia không biết?

- Vậy thì sao? Dù dạy dỗ tất cả lão sư, đệ tử một lần thì sao? Dù gì Lạc gia chỉ có cảm tình với Tiểu La Thiên học viện chứ không phải những người này.

- Nếu hôm nay Lạc gia đánh hết lão sư, đệ tử, ngươi nghĩ Tiểu La Thiên học viện còn mở được không?

- Chẳng qua là dạy dỗ bọn họ, sao Tiểu La Thiên học viện không mở được?

- Áp lực dư luận rất kinh khủng. Nếu hôm nay chỉ có Triều Tập, Diệp Thanh thì Lạc gia không ngại ra tay. Nếu đệ tử, lão sư Tiểu La Thiên học viện hành động thì ngày mai sẽ bị nướcm iếng phun chết đuối, ra ngoài phải cẩn thận dè chừng.

Kim Viêm cái hiểu cái không gật đầu, nói:

- Điện hạ phân tích có lý, nghe ngươi nói thì Lạc gia không phải đang nhẫn nhịn? Điện hạ cảm thấy cóp hải hắn đang ức chế lửa giận không?

- Tại sao phải ức chế lửa giận?

- Lạc gia vui, thiên hạ cười, một niệm như phật rắc tùy ý, cười nói. Tứ gia giận, thiên hạ khóc, một niệm như ma, bá đạo, ngông cuồng, giận ngập trời. Khi tâm tình hắn tốt thì mọi thứ đều tốt, nếu hắn giận sẽ như ma, ra tay rồi là bản thân hắn cũng không khống chế được. Có lẽ vì điều này nên hắn mới cúi đầu, bóp trán.

- Ha ha ha ha ha ha!

Vương tử điện hạ cười khẽ, lắc đầu, nói:

- Ngươi cảm thấy Lạc gia từng đấu với thiên nhiên, nghịch trời sẽ để mắt đến đám nhóc khiêu khích sao? Không, sẽ không. Có lẽ tu vi của Lạc gia bị thẩm phán tán loạn nhưng tâm tình trải qua thiên nhiên thẩm phán, đại thương thiên thẩm phán đã là tồn tại ngươi và ta không thể chạm vào, tưởng tượng.

Tần Phấn nói đến đây mở mắt ra nhìn Lãnh Cốc, hỏi:

- Ngươi sẽ tức giận khi bị một con kiến khiêu khích sao?

- Một con kiến nhỏ bé khiêu khích ta có gì phải giận? Tùy tiện một bàn tay có thể đập chết ngàn vạn con.

Lãnh Cốc chợt nhận ra điều gì, biểu tình kinh hoàng, bĩu môi hỏi:

- Ý của điện hạ là chúng ta như con kiến trong mắt đám người?

- Có lẽ là vậy, dù không phải thì cũng gần như thế.

- Cái này...

Lãnh Cốc không thể tưởng tượng tâm cảnh đến cảnh giới nào mới xem người ta như con kiến.

Công nhận Tần Phấn rất thông minh, nhìn người rất chuẩn. Vương tử điện hạ dựa theo các hành động trong quá khứ nhìn thấu tính cách Trần Lạc, căn cứ cơ thể hắn và mấy lần tiếp xúc đoán ra hắn là người nhớ tình cũ. Tần Phấn dựa theo học thức uyên bác, quan sát tỉ mỉ suy đoán ra tâm tình hiện giờ của Trần Lạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.