🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Triều Tập luyện tập võ nghệ xong được mọi người hoan hô. Có vẻ Triều Tập đã quen tiếng vỗ tay, biểu tình không chút mừng vui sung sướng, chỉ có ngang ngược, kiêu ngạo, vênh váo, tự phụ.

Triều Tập đi đến mép đài cao nói với mọi người:

- Hôm nay là ngừng mừng Tiểu La Thiên học viện hai trăm năm, ta làm đệ tử thủ tịch của Tiểu La Thiên học viện rất là vui, đa tạ mọi người rút thời gian bận rộn ra tham gia lễ mừng. Mới rồi diễn võ là Triều Tập ta vì chúc mừng cho buổi lễ, đợt biểu diễn võ nghệ tiếp theo là ta cố ý chuẩn bị trợ hứng cho mọi người.

Tuy biểu tình Triều Tập kiêu ngạo nhưng ăn nói rất khéo léo. Khi Triều Tập dứt lời, trong sân vang tiếng vỗ tay hoan hô.

Triều Tập giơ tay ra hiệu mọi người ngừng lại, tiếp tục bảo:

- Nếu là trợ hứng cho mọi người mà một mình ta biểu diễn thì hơi đơn điệu, khô khan. Không biết các vị học trưởng, học đệ có mặt tại đây ai lên quyết đấu biểu diễn với ta cho mọi người xem?

Phải công nhận Triều Tập nói mấy lời này hơi ngông cuồng, vì có mặt tại đây không chỉ là nhân vật đại biểu các học viện trong Kim Thủy Vực còn có đệ tử Trung Ương học phủ, Thiên Hạ học phủ. Triều Tập không lo sẽ bị đánh bại sao? Hay gã có tự tin ngạo thị quần hùng.

Không biết, mọi người chỉ biết là có trò hay để xem, mặc kệ ai thắng ai thua.

Mọi người vỗ tay hoan hô, nhìn khắp nơi. Các nhân vật đại biểu học viện Kim Thủy Vực không một người dám đứng ra, dù sao thực lực Triều Tập bày ra đó, là vu sư trung cấp. Nhìn khắp học viện Kim Thủy Vực khó tìm ai là đối thủ tương đương với Triều Tập.

Còn đám học viên Trung Ương học phủ, Thiên Hạ học phủ dường như cũng không ai dám bước ra, có lẽ bọn họ không sợ thực lực của Triều Tập nhưng đó chỉ là không sợ. Triều Hưng Tu nỡ bỏ tiền ra vun đắp, ai biêt nhi tử Triều Tập có linh bảo lợi hại gì không? Nếu đánh thua thì mất hết mặt mũi, dù có tự tin thắng bọn họ cũng không dám đánh. Triều Tập có phụ thân bối cảnh cường đại, nếu đánh gã thắng thì tất nhiên, có thể sẽ bị nói là ăn hiếp vãn bối, đắc tội lão bản Triều Hưng Tu có bối cảnh Đại Nguyên thương các.

Không ai lên tiếng vì biết đánh với Triều Tập là chuyện tốn sức mà không được gì, thắng hay thua đều mất nhiều hơn được.

- Ha ha ha ha ha ha!

Thấy không ai dám đứng ra xuất hiến thì Triều Tập bật cười, đặc biệt đắc ý, cười coi rẻ.

Triều Tập hỏi:

- Không biết Diệp Thanh học tỷ có hứng thú diễn võ một trận cùng ta không?

Diệp Thanh đứng dậy ngay, cười nói:

- Triều Tập học đệ thiên phú dị bẩm, gần mười bảy tuổi đã bước vào vu sư trung cấp. Thành tích như vậy đưa mắt khắp thế giới không có mấy người, khiến học tỷ rất khâm phục. Tuy học tỷ tu hành trong Thiên Hạ học phủ hai năm nhưng đến nay vẫn chỉ là vu sư trung cấp, vừa rồi thấy thực lực cường đại của học đệ, học tỷ tự biết không địch lại làm sao dám lên đài đấu với ngươi?

Ai đều nghe ra Diệp Thanh đang nịnh hót Triều Tập, nói là nàng nịnh bợ gã chẳng bằng nói là nịnh Triều Hưng Tu. Tuy mọi người đều biết Triều Hưng Tu là một con rùa vàng, rất muốn nịnh bợ nhưng cái kiểu nịnh rõ ra mặt như Diệp Thanh khiến người khinh thường.

Diệp Thanh không quan tâm ánh mắt của mọi người, vẫn ba hoa chích chòe tâng bốc Triều Tập. Nếu không phải Triều Tập đánh gãy thì Diệp Thanh còn nói tiếp.

- Không biết Trương Hoài công tử có hứng thú lên đài chiến với ta một trận không?

Trương Hoài không ngờ Triều Tập chỉ tên mình, sắc mặt mất tự nhiên. Trương Hoài là người thông minh, biết nếu đánh bại Triều Tập sẽ đắc tội Triều Hưng Tu. Trương Hoài không sợ tuổi trẻ bồng bột nhưng không chịu nổi gia tộc phụ mẫu của người ta, vì khi Triều Tập hỏi chuyện phụ thân của gã truyền âm dặn đừng đắc tội Triều Hưng Tu.

Nếu là phụ thân dặn dò thì Trương Hoài đành nhịn, kêu gã nịnh bợ Triều Tập ra mặt như Diệp Thanh thì gã không làm được. Trương Hoài ngẫm nghĩ, lấy cớ cơ thể khó chịu tránh thoát đi.

Sau đó Triều Tập liên tục hỏi Đinh Tử Hiên, Tạ Bằng, đám người Thiên Hạ học phủ. Đáp án của tất cả giống như Trương Hoài, bảo là cơ thể khó chịu.

- Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay làm sao vậy? Thiên Hạ học phủ thì thôi, sao các thiên kiêu Trung Ương học phủ cũng khó chịu?

Triều Tập ngẩng đầu, giọng điệu khinh thường trào phúng bọn họ.

- Vũ Hóa Phi, ngươi từng là đệ nhất nhân Kim Thủy Vực chúng ta, ta luôn muốn tìm một cơ hội luận bàn với ngươi. Không biết hôm nay Vũ học trưởng có hứng thú đấu với ta không?

Triều Tập dứt lời, Vũ Hóa Phi ngẩn người, mặt ngoài không lộ vẻ gì. Khi Triều Tập tìm từng người so tài thì gã biết là lần này đến tham gia lễ mừng Tiểu La Thiên học viện đã rơi vào trong của Triều Hưng Tu. Gã tổ chức lễ mừng rình rang thế này là muốn nhi tử Triều Tập nổi tiếng, Vũ Hóa Phi là một trong những hòn đá kê chân.

Chấp nhận hay không?

Nếu Vũ Hóa Phi chấp nhận nếu thua là thua tất cả, dù thắng cũng sẽ bị Triều Hưng Tu trả thù.

Có lẽ Vũ gia là đại gia tộc trong Kim Thủy Vực nhưng so với Đại Nguyên thương các một trong mười thương các của thế giới thì không đáng là gì, không có cả tư cách xách giày.

Cuối cùng Vũ Hóa Phi quyết định tạm nhịn, vì gã biết rõ mục tiêu của gã không phải Triều Tập mà là Trần Lạc.

Nghĩ đến đây Vũ Hóa Phi nâng ly rượu lên, cười nói:

- Triều công tử, hôm nay ngươi là chủ, ta là khách. Vốn ngươi mời ta quyết đấu, vì trợ hứng cho mọi người ta không nên từ chối. Nhưng mà, ha ha, Vũ ta cho rằng có một người thích hợp hơn ta. Người đó dù là tư chất hay ngộ tính đều hơn ta mấy lần, về danh tiếng cũng lớn nhất trong này. Tin tưởng Triều công tử cùng hắn quyết đấu sẽ rất đặc sắc, tuyệt vời.

Vũ Hóa Phi rất thông minh, không chỉ giữ mặt mũi, không đắc tội Triều Hưng Tu, không nịnh bợ Triều Tập ra mặt, không làm bộ cơ thể khó chịu, thậm chí không xem như từ chối. Vũ Hóa Phi xảo diệu dẫn mồi lửa đến người khác. Người đó là ai? Vũ Hóa Phi không nói nhưng tất cả đều đoán được, thế là ánh mắt của mọi người tập trung vào thanh niên áo lam gác chéo chân ngồi trên ghế vàng.

- Ha, chắc Vũ học trưởng đang nói đến Trần Lạc Trần công tử?

Triều Tập cười to, ánh mắt khen ngợi nhìn Vũ Hóa Phi. Triều Tập còn đang lo làm sao khiêu chiến với Trần Lạc, mọi người đều biết hắn mất hết tu vi, nếu trực tiếp phát ra lời khiêu chiến sẽ bị người chê trách. Giờ thì tốt rồi, Vũ Hóa Phi khởi đầu cho gã, Triều Tập có thể thuận theo tự nhiên nhận bóng.

- Cái tên Lạc gia, xưng hô Thiên Vương Lão Tử, được gọi là có gan nghịch, không sợ thiên địa, đấu thiên kiêu, đấu đại nhân vật, đấu tự nhiên, đấu với trời. Ta nghe qua rất nhiều sự tích của Trần công tử, sớm muốn tìm cơ hội lĩnh giáo mấy chiêu. Không biết Trần công tử có cho ta cơ hội này không?

Thanh niên áo lam vẫn nhà nhã ngồi trên ghế vàng trò chuyện với ba mỹ nữ. Khi thanh âm vừa bao vừa biếm vừa khiêu khích của Triều Tập truyền đến, Trần Lạc đổi tư thế khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.