🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thấy tên mập đi ra, Tần Đông Thăng cười toe toét chạy lại. Nhiều người đứng lên chào hỏi tên mập, có nhiều đại nhân vật Kim Thủy Vực chủ động đứng lên chào.

Trần Lạc nghe mọi người nói mới biết tên mập này là viện trưởng được Đại Nguyên thương các cắt cử quản lý Tiểu La Thiên học viện.

Tên mập gật đầu xem như đáp lại, ánh mắt gã từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người Trần Lạc.

Tên mập cười nói:

- Ghê gớm, thật là ghê gớm, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Không uổng là người nghịch thiên mà đi, hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Khâm phục, rất khâm phục.

Một thiếu niên mặc cẩm y ngọc bào đứng sau lưng Triều Hưng Tu vênh váo kiêu căng gào thét:

- Ngươi chính là Trần Lạc từng bị Tiểu La Thiên học viện chúng ta trục xuất? Hừ, bây giờ phụ thân đại nhân của ta là viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, tại sao ngươi không hành lễ?

Triều Hưng Tu vội khoát tay nói:

- Tiểu Tập, không được vô lễ.

- Ha ha, Trần công tử, tiểu nhi trẻ người non dạ, mong công tử đừng trách.

Triều Hưng Tu cho người cảm giác miệng cười mà bụng ghim dao.

Triều Hưng Tu cười nói:

- Mới rồi những lời Trần công tử nói thật là đắc sắc, làm Triều ta rất kính nể. Nhưng Triều ta vẫn là cả gan mời công tử lên ngồi.

Triều Hưng Tu reo nụ cười cao thâm khó dò, gã không chờ Trần Lạc mở miệng đã tiếp tục bảo:

- Nếu Trần công tử sợ ngồi lên ghế vàng đem dến rắc rối thì Triều ta khuyên Trần công tử đừng lo. Có lẽ lúc trước tần viện trưởng đã hiểu lầm ý Triều ta chế tạo ghế vàng. Triều ta tạo ra chiếc ghế này chỉ để biểu đạt lòng khâm phục với Trần công tử, không có gì khác. Vì vậy hy vọng Trần công tử cứ yên tâm, đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Cao thủ.

Đây là một cao thủ, Bạch Phiêu Phiêu nhìn ra, Hạ Mạt cũng nhìn ra, đương nhiên Trần Lạc nhìn ra được.

- A? Phải không?

Trần Lạc đi đến một cái bàn, trùng hợp là bàn của Hạ Mạt.

Trần Lạc ngồi xuống tự rót rượu cho mình, nói:

- Nói vậy là ta uông công làm tiểu nhân.

- Ha ha.

Triều Hưng Tu nhếch môi phát ra tiếng cười khàn khàn, mở miệng nói:

- Trong thế giới có ai không biết tiếng của Trần công tử? Tay trái thái dương, tay phải thái âm, một bước một mở, ba bước mở đại viên mãn đế vương luân, ngộ Vạn Diệu chi môn, được chư huyền chư diệu, chấp âm dương, chưởng ngũ hành, thành tựu thân thiên nhiên thất thải, phá bát phương đại trận, đấu thiên kiêu, đấu đại nhân vật, đấu pháp tắc, đấu thiên nhiên, nghịch trời, sáng tạo kỳ tích kim cổ, toàn thể chấn kinh. Danh tiếng của Trần công tử khiến Triều ta cực kỳ khâm phục nên chế tạo ghế vàng để biểu đạt lòng khâm phục. Nếu Trần công tử không có tư cách ngồi vào ghế vàng thì thử hỏi trong phương thế giới này còn ai có tư cách? Tin tưởng các đại nhân vật Kim Thủy Vực cũng giống như ta, đều hy vọng Trần công tử ngồi vào ghế vàng.

Khi Triều Hưng Tu nói xong nhiều đại nhân vật đứng dậy đồng ý lời của gã.

- Trần công tử là kiêu ngạo của Tiểu La Thiên học viện, của Kim Thủy Vực chúng ta. Chiếc ghế vàng này không chỉ đại biểu Tiểu La Thiên học viện còn có mọi người Kim Thủy Vực chúng ta kính nể công tử. Hy vọng Trần công tử đừng từ chối.

- Tần viện trưởng, sao không mau mời Trần công tử lên ngồi?

Triều Hưng Tu nói xong Tần Đông Thăng lập tức đi tới, khom lưng mời. Nhiều người có mặt đồng thanh kêu lên:

- Mời Trần công tử lên ngồi!

Thanh âm đồng đều như đã tập trước.

- Mời Trần công tử, xin đừng phụ tấm lòng chân thành tha thiết của tất cả chúng ta.

Phải nói Triều Hưng Tu chơi chiêu này rất giỏi, nâng cấp lên đến Kim Thủy Vực. Ngươi không nhận cũng phải nhận, nếu ngươi dám từ chối nghĩa là từ chối thành ý của Kim Thủy Vực. Nếu đồn ra ngoài, Trần Lạc ngươi sau khi nghịch thiên mà đi, mất hết tu vi, lưu lạc thành phế nhân Kim Thủy Vực vẫn tiếp đãi ngươi với đẳng cấp cao nhất. Các đại nhân vật nhường ngươi ngồi ghế chính mà ngươi vẫn không nể tình, như thế nào, ngươi rất ghê gớm sao? Ngay cả các đại nhân vật Kim Thủy Vực cũng không đáng lọt vào mắt ngươi?

Trần Lạc ngồi bắt chéo chân, bưng ly rượu cười hỏi:

- Nếu ta không muốn ngồi thì sao?

Triều Hưng Tu cười càng tươi:

- Nếu Trần công tử không ngồi thì hôm nay Tiểu La Thiên học viện chúng ta không tổ chức lễ mừng đầy năm nữa, mọi người sẽ chờ công tử.

Trần Lạc cười khẽ:

- Ha ha ha ha ha ha!

Trần Lạc uống cạn ly rượu, lắc đầu, đứng dậy nói:

- Xem ra hôm nay tap hải ngồi.

Trần Lạc đi đến bên ghé vàng, gõ cái ghế.

Trần Lạc ngẩng đầu hỏi:

- Thứ này không tệ, Triều viện trưởng chỉ cho ta ngồi một chút hay tặng luôn?

Nụ cười đông trên môi Triều Hưng Tu, gã không ngờ Trần Lạc đột nhiên hỏi điều này.

- Như thế nào? Không nỡ?

Trần Lạc không khách sáo ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên tay vịn nhấn thử.

Trần Lạc gật đầu, nói:

- Ừm! Không tệ, khá thoải mái. Triều viện trưởng, nếu người biểu đạt tấm lòng với ta vậy sao không tặng luôn cho ta?

Triều Hưng Tu chưa nói gì thì nhi tử kiêu căng của gã đã quát to:

- Càn rỡ!

- Trần Lạc, ngươi dám mở miệng đòi? Ngươi có biết cái ghế này dùng chín chín tám mươi mốt lôi nhật kim tinh chế tạo ra, giá cao hù chết ngươi!

- Chẳng qua là lôi nhật kim tinh, bạn nhỏ, ngươi không nói ta còn tưởng là đại nhật như lai ma kha tinh.

- Thật lớn lối!

Nhi tử Triều Hưng Tu quen ngang ngược, gã trừng Trần Lạc, hạn không thể lao qua dạy hắn một bài học.

- Trần Lạc ta luôn lớn lối như vậy, toàn thế giới có ai không biết?

Trần Lạc đứng dậy, duỗi lưng hỏi:

- Như thế nào? Triều viện trưởng nói câu gì đi, tặng hay không?

Nhi tử Triều Hưng Tu định quát mắng nhưng bị phụ thân la rầy.

Triều Hưng Tu bước tới trước, cười tủm tỉm nói:

- Nếu Trần công tử thích thì sau lễ mừng Triều ta tặng ghế vàng này cho công tử có ngại gì?

- Thật không? Xem bộ dạng của ngươi hơi miễn cưỡng.

- Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng chút nào.

Trần Lạc cười, Triều Hưng Tu cũng cười. Khác biệt là Trần Lạc cười tà, Triều Hưng Tu thì cười âm trầm.

- Nếu không miễn cưỡng thì ta nhận, nói sao cũng là tấm lòng của ngươi, ta không thu là không nể mặt đúng không?

- Đúng vậy! Sau lễ mừng Triều ta nhất định sẽ sai người dâng lên ghế vàng.

- Cần gì rắc rối chờ qua lễ? Không cần làm phiền mọi người, tuy ta không có tu vi nhưng vẫn còn chút sức khỏe, dư sức vác cái này.

Trần Lạc nói xong hai tay bấu tay vịn giơ ghế vàng lên.

Mọi người trợn tròn mắt nhìn. Nét mặt Triều Hưng Tu sơ sầm, khóe môi co giật cố nén lửa giận.

Triều Hưng Tu vội chạy qua ngăn Trần Lạc lại, cười nói:

- Xin Trần công tử tham gia lễ mừng xong hẵng đi.

- Ta nói đi hồi nào?

- Vậy Trần công tử đang làm gì?

- À, là vậy, chỗ này toàn người già, thanh niên trai tráng như ta ngồi đây không quen. Huống chi bạn gái của ta còn ở đây, cô nương không xa ngàn dặm chạy đến tìm ta, nếu ta không cùng nàng thì thật không ra gì, ngươi nói đúng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.