🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiểu La Thiên học viện ở một bên nói đỡ cho Trần Lạc:

- Tiểu Mai, nàng cũng thấy Lạc tiểu tử đã biết sai. Dù sao là người trẻ tuổi, thiên thiếu phong lưu là bình thường, nàng đừng trách hắn nữa.

Mai tháp chủ khẽ thở dài:

- Thôi, đây là chuyện người trẻ tuổi các ngươi, ta làm sư phụ lười xen vào. Có lẽ vân mệnh của Thường Uyển chúng ta là như vậy.

Mai tháp chủ nhìn Trần Lạc, buồn rầu nói:

- Ngươi biết không? Ngươi cô phụ tình cảm chân thành Thường Uyển nhà chúng ta dành cho ngươi, làm đứa trẻ đó tan nát cõi lòng.

Trần Lạc không biết nên nói gì với Tiết Thường Uyển, trong lòng hắn rất áy náy. Nhưng hôm đó Trần Lạc trong trạng thái điên, thần trí mở rộng, khá điên cuồng. Bây giờ Trần Lạc ngẫm lại hơi hối hận, nếu khi đó hắn hơi lý trí tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.

- Bây giờ Thường Uyển ra sao?

- Từ khi ngươi hôn mê nha đầu đã rời khỏi Trung Ương học phủ quay về nhà, không ăn không uống, trở nên buồn bực ủ rũ. Thường Uyển thẫn thờ, khuyên cỡ nào cũng vô dụng. Khi biết tin ngươi thức tỉnh thì Thường Uyển đã đi.

- Đi đâu?

- Thường Uyển nói một mình đi dạo, đi đâu thì không biết.

Trần Lạc ậm ừ, không hỏi thêm, nâng ly rượu lên lắc đầu uống cạn.

- Có lẽ điều này sẽ trở thành gút mắc trong lòng nha đầu. Giải nút cần người thắt nút, về sau nếu có cơ hội ngươi phải ở cùng nàng nhiều chút. Nữ nhân cần nói ngọt, dù là nói dối cũng khiến nàng vui vẻ.

Thấy Trần Lạc hối hận, Mai tháp chủ buồn rầu, Đồ lão đầu nhi vội đổi đề tài:

- Lạc tiểu tử, về sau ngươi có tính toán gì không? Thật sự đi đường trận sư sao?

- Để xem đã, tới chừng đó rồi tính.

- Bây giờ tiểu tử ngươi cũng hai mươi tuổi, gia gia không nói đạo lý lớn, bản thân ngươi hiểu õ tình huống của mình nhất. Ta vẫn giữ câu nói kia, sau này hành động điệu thấp, ít gây chuyện, đừng hở chút là nghịch thiên gì. Thứ kia không chơi vui chút nào, sơ sẩy một cái là chết người.

Đồ lão đầu nhi tâm sự một lúc sau hỏi:

- Lần này trở về chuẩn bị khi nào thì đi?

- Tạm thời ta không quay về, có lẽ sẽ ra ngoài một thời gian.

- Ra ngoài? Ngươi muốn đi đâu?

- Không có gì, chỉ muốn một mình đi dạo.

Trần Lạc không định nói cho Đồ lão đầu nhi biết chuyện hắn đi tìm Táng Cổ phong, vì hắn không muốn lão lo âu.

- Lạc tiểu tử, vốn ngươi muốn một mình ra ngoài giải sầu thì gia gia cũng rất đồng ý, nhưng có một số việc ngươi phải hiểu rõ.

- Việc gì?

- Lần này ngươi gây ra chuyện quá lớn, trong hai đạo hắc bạch có rất nhiều đại nhân vật nhắm vào ngươi. Các đại nhân vật bạch đạo có lẽ sẽ lén theo dõi hành động của ngươi. Các đại nhân vật hắc đạo thì khác, một khi có cơ hội không chừng sẽ xuống tay với ngươi.

- Xuống tay cái gì? Ta có làm gì chọc bọn họ?

- Ngươi không chọc bọn họ, nhưng ngươi chọc vào ông trời tương đương đụng chạm nhiều người, có một số người chúng ta không thể tưởng tượng được. Vì vậy gia gia khuyên ngươi nên trở về học phủ, chỗ đó tương đối an toàn.

- Những gì lão nghĩ thì Trung Ương học phủ cũng nghĩ đến, nếu bọn họ không có cách ứng đối sẽ chịu cho ta đi ra sao?

- Ngươi nói cũng đúng.

- Bên ngoài có rất nhiều người nhắm vào ta, Trung Ương học phủ cũng vậy. Tuy không biết bọn họ muốn gì nhưng... Ha ha ha ha ha ha! Sẽ có một ngày bọn họ lộ ra dấu vết.

Gần hai năm không gặp, Trần Lạc và Đồ lão đầu nhi có rất nhiều lời muốn nói. Ăn cơm xong hai người quay về Tiểu Kim Câu học viện trò chuyện thật lâu. Phải nói Đồ lão đầu nhi rất nhiều chuyện, bắt Trần Lạc kể tỉ mỉ từng hoạt động đã làm trong Trung Ương học phủ. Khi đó là hoàn cảnh gì, tâm tình gì, Trần Lạc phải kể rõ ràng. Biến thái hơn là Đồ lão đầu nhi muốn biết cảm giác khi Trần Lạc ôm hôn bốn mỹ nữ tuyệt sắc của Trung Ương học phủ.

Trước kia Trần Lạc đã biết bên trong Đồ lão đầu nhi rất xấu xa nhưng hắn không ngờ hai năm không gặp trình độ đáng khinh của lão tăng mạnh. Đồ Khai Nguyên đề nghị Trần Lạc tìm cách cua bốn mỹ nữ, tốt nhất là làm lớn bụng người ta rồi tính tiếp. Người không phong lưu uổng thiếu niên, lúc trẻ không phong lưu chờ về già có muốn cũng bất lực.

Trần Lạc rất khinh thường đề nghị này.

Cuối cùng Mai tháp chủ lên tiếng, Đồ lão đầu nhi lưu luyến rời đi.

Bóng đêm vắng lặng, đã là đêm khuya.

Có lẽ Trần Lạc đã quen trong Trung Ương học phủ, trời đêm bên ngoài không có ngôi sao rực rỡ như Trung Ương Tiểu linh giới, không có ánh trăng sáng ngời, chỉ có ngôi sao và vầng trăng mơ hồ.

Các học viên đã chìm trong giấc ngủ. Trần Lạc ngồi trong sân, không sao ngủ được, không biết là vì quay về làm cảm xúc trào dâng hay lý do gì khác, hắn lười suy nghĩ.

Trần Lạc luôn là loại người tiêu sái, hôm nay có rượu hôm nay say, chuyện về sau để mai tính. Cảm xúc cũng vậy, buồn phiền cũng tốt, ném hết tất cả ra sau đầu.

Rảnh rỗi Trần Lạc sẽ đi dạo trong Tiểu Tùng Lâm linh giới.

Không phải muốn hồi ức, Trần Lạc chỉ đi dạo.

Rừng rậm trong đêm khuya yên tĩnh hơn thế giới bên ngoài nhiều, không có người tu hành đi rèn luyện, ma thú cũng nghỉ ngơi. Trần Lạc gia cố một trận pháp cho mình, đi dạo lung tung sâu trong rừng rậm mãi khi đến một nơi hẻo lánh.

Trần Lạc nhìn bốn phía, xác nhận trong phạm vi trăm dặm không có ai, hắn tìm một chỗ thoải mái sau đó ngồi xếp bằng. Đã hai tháng từ khi Trần Lạc tỉnh dậy, hắn muốn điều tra cẩn thận linh tượng, biến dị chi linh, phân thân thủ hộ của mình như thế nào.

Trần Lạc nhắm mắt lại, ý chìm trong linh hải.

Trong linh hải vẫn tràn ngập hơi thở hỗn hợp đan xen Vũ Hóa Phi, quang minh như sương khói.

Dưới linh hải là biển dung nham vô tận, đỏ thẫm, nóng bỏng, bọt bốc khói trắng, trông rợn người.

ba phân thân vẫn như lúc Trần Lạc vừa thức tỉnh, ba vòng xoay đen thui như hố đen lơ lửng trên không, sâu không thấy đáy, tựa vực sâu.

Linh tượng đâu?

Trần Lạc không thấy linh tượng trong linh hải nhưng hắn cảm giác được nó.

Biến dị chi linh nhảy ra thiên nhiên ngũ hành, không biết diễn biến thành cái gì đây.

Phân thân thủ hộ dung nhập vào hố đen, không biết sẽ có thay đổi gì.

Còn linh tượng lấy mẫu nguyên chi tinh làm gốc, kỳ công cái thế Thôn Thiên Phệ Địa, thiên nhiên huyền diệu, hai linh nguyên Thái Âm linh nguyên, Đại Nhật linh nguyên ngưng tụ hình thành. Trần Lạc không biết mình sẽ ngưng tụ ra quái vật gì.

Trần Lạc cảm ứng kỹ càng, điều tra rõ ràng, đáng tiếc là vô dụng. Dù là biến dị chi linh hay phân thân thủ hộ, linh tượng trừ có thể cảm ứng ra Trần Lạc không điều tra được gì. Cảm giác như nhắm mắt lại sờ soạng lung tung, khiến người buồn bực.

- Bà nội nó, các ngươi thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Trần Lạc suy nghĩ có nên làm liều cưỡng ép ba thứ này ra không? Nói thật là Trần Lạc không có tự tin sẽ buộc chúng nó ra. Có vấn đề quan trọng là nếu lôi biến dị chi linh, phân thân thủ hộ, linh tượng ra rồi cơ thể Trần Lạc có chịu nổi không? Dù cơ thể chịu được nhưng có thể chúa tể, điều khiển được chúng không? Đây là cả một vấn đề.​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.