🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trần Lạc nhớ rõ Ngưu Manh bị Đồ lão đầu nhi đưa đi chữa trị nhưng sau này chỉ một mình lão quay về. Đồ Khai Nguyên nói là Ngưu Manh tìm ra con đường thuộc về mình. Khi đó Trần Lạc ôm thắc mắc nhưng không hỏi kỹ càng, không biết Ngưu Manh ở đâu.

- Ngưu Manh? Là Ngưu học trưởng sao? Ta chỉ nghe tên chứ chưa thấy mặt học trưởng.

- Vậy sao.

Trần Lạc nghĩ có dịp sẽ hỏi thăm Đồ lão đầu nhi.

Trần Lạc ngẫm nghĩ, lại hỏi:

- Còn Nghiêm Tu, Vương Uy thì sao?

- Năm ngoái Nghiêm Tu học trưởng thi vào Cửu Châu học phủ, Vương Uy học trưởng vẫn còn trong học viện.

- Bây giờ hắn ra sao? Ta nhớ hai năm trước tiểu tử này rất mít ướt, nhát gan.

- Phải không?

Tiểu Ly cười nói:

- Công tử không nói ta không biết Vương Uy học trưởng có quá khứ như vậy. Hưm, bây giờ Vương Uy học trưởng là đại ca Tiểu Kim Câu học viện chúng ta, thường hay mang các học đệ đi ra rèn luyện.

- Ha, hai năm qua đi cái tên này đã trưởng thành.

Lần này Trần Lạc về Tiểu Kim Câu học viện là muốn thăm Đồ lão đầu nhi, Vương Khắc lão sư, ai ngờ hai người không có mặt.

- Đồ viện trưởng rất ít ở trong học viện, Vương Khắc lão sư thì mới rồi ta có hỏi, hình như hôm qua mang các học viên đi tiểu tùng lâm rèn luyện.

- Đồ lão đầu nhi thật tình, thời gian này chắc không phải đang nghe nhạc đi.

Trần Lạc đang định đi chỗ cũ tìm Đồ lão đầu nhi thì một đội năm, sáu thiếu niên vội vã chạy vào học viện, quần áo xốc xếch, tóc rối xù khá là chật vật. Có hai thiếu niên người mang vết thương.

- Vương Khuê, các ngươi làm sao vậy? Lại đánh nhau với ai nữa?

Tiểu Ly thấy tình hình này vội chạy đến hỏi. Đám người thấy Tiểu Ly đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cảm xúc kích động lên.

- Tiểu Ly học tỷ có đây là tốt rồi, học tỷ phải giúp chúng ta!

- Đúng vậy! Tiểu Ly học tỷ, Phi Hồng học viện hiếp người quá đáng, ỷ vào có chỗ dựa chống lưng bá chiếm đất tài nguyên công cộng!

- Có chuyện gì? Vương Khuê, ngươi nói đi.

- Chuyện là vậy, Kỳ sơn là mảnh đất tài nguyên công cộng, bình thường chúng ta hay chạy tới đó đào vài món, ngẫu nhiên sẽ đào được tài nguyên đáng giá. Không ngờ mấy hôm trước nhiều người Phi Hồng học viện kéo đến, tuyên bố sau này Kỳ sơn là địa bàn của Phi Hồng học viện. Chúng ta đánh nhau với bọn họ ngay, nhưng Phi Hồng học viện có hai cao thủ Trung Ương học phủ chống lưng, chúng ta không đấu lại.

- Phi Hồng học viện? Hai cao thủ Trung Ương học phủ? Là Trương Hoài, Tạ Bằng?

- Đúng vậy! Là hai người đó!

- Quá đáng hết sức!

Tiểu Ly tức giận nói:

- Công tử ở đây chờ chút, ta đi nhìn xem có chuyện gì.

- Dù sao ta cũng rảnh, đi chung đi.

- Nhưng thân thể của công tử...

Trần Lạc mất hết tu vi, chỉ vừa tỉnh lại một tháng, đây là chuyện mọi người đều biết, Tiểu Ly cũng biết.

- Đi đi.

Trần Lạc cười, vỗ vai Vương Khuê nói:

- Đi, huynh đệ, ai dám cướp địa bàn của chúng ta hôm nay cho hắn biết tay!

Nhìn khắp thế giới có rất nhiều học viện trung đẳng, đếm không xuể. Giữa các học viện tranh đấu gay gắt sớm không phải chuyện mới lạ, học tử cùng học tử mâu thuẫn, xung đột càng là nhìn mãi quen mắt. Mỗi vực đều như vậy, Kim Thủy Vực cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là hai năm nay tốc độ phát triển của Kim Thủy Vực tăng vọt, mấy học viện lớn trong vực mâu thuẫn càng lúc càng kịch liệt.

Kỳ sơn ở trong Tiểu Tùng Lâm linh giới, là một sơn mạch tài nguyên khá phong phú. Vì sơn mạch nằm trên kiêu dương linh mạch trứ danh nên thường hay diễn sinh ra tinh thạch hiếm hoi, tài nguyên giá trị không nhỏ. Sơn mạch cách quảng trường truyền tống Kim Thủy Vực khá gần, nên nơi đây thành núi báu trong mắt học tử các đại học viện. Học đồ Kim Thủy Vực rảnh rỗi sẽ chạy tới đây thử vận may xem có được ít bảo bối không, đây là điều mọi người ngầm thừa nhận.

Vốn mọi chuyện bình yên, các học tử bảo vệ ngọn núi báu không bị Vinh Diệu đoàn nào bá chiếm, đã ước hẹn với nhau là không cho phép khai quật linh mạch. Cố tình mây ngày trước đám học tử Phi Hồng học viện tuyên bố từ nay về sau Kỳ Sơn thuộc về bọn họ. Bất cứ người nào của học viện khác nếu chưa được cho phép thì không cho vào Kỳ sơn. Lý do người Phi Hồng học viện bá chiếm Kỳ sơn rất đơn giản, nói là Kim Thủy Vực đã không còn là Kim Thủy Vực của hai năm trước, trong vực có hàng trăm học viện nên quy định Kỳ sơn phải thay đổi.

Hành động của Phi Hồng học viện chọc nhiều người tức giận, bất đắc dĩ lúc đó bọn họ kéo mấy trăm đệ tử đến, có hai cao thủ Trung Ương học phủ Trương Hoài, Tạ Bằng trợ trận. Lúc ấy đám học tử Tiểu La Thiên học viện bị đánh bầm dập. Những học viện khác như Úy Lam học viện, Tiểu Kim Câu học viện, Trục Lộc học viện e ngại hai cao thủ Trung Ương học phủ Trương Hoài, Tạ Bằng, biết không đấu lại nên tạm nhún nhường sau này tính tiếp.

Đánh lộn ẩu đả tranh địa bàn, tranh đấu không lại thì mời cao thủ hỗ trợ, loại chuyện này nếu đồn ra ngoài sẽ bị học viện khác cười chê, nhưng Phi Hồng học viện đã làm chuyện như vậy. Phi Hồng học viện mời người giúp đỡ xem như có nguồn gốc, vì Trương Hoài, Tạ Bằng đều ra từ Phi Hồng học viện, hai người này chỉ đứng trợ trận chứ không tự mình hành động nên không tính là làm hỏng quy tắc. Trương Hoài, Tạ Bằng từng là nhân vật đại biểu Phi Hồng học viện, hai người có nghĩa vụ, trách nhiệm trợ trận cho học đệ. Trương Hoài, Tạ Bằng dựa vào lý do này nên không sợ làm xấu danh tiếng của mình.

Phi Hồng học viện chơi chiêu này không có nghĩa là học viện khác không chơi.

Hôm nay Tiểu La Thiên học viện cũng kéo một đám người đến, dẫn đầu là đệ tử đại biểu hiện tại của Tiểu La Thiên học viện, Lý Xung. Có hai nhân vật đáng chú ý khác đứng đằng trước nhất, là hai nhân vật đại biểu Tiểu La Thiên học viện vào hai năm trước Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh. Ngoài ra có hơn mười cao thủ Thiên Hạ học phủ.

Lý Xung nhảy lên một tảng đá to, kiêu ngạo nói:

- Hoàng Vĩ Đông, ta cảnh cáo ngươi, biết điều thì mau cút khỏi Kỳ sơn, nếu không hôm nay ta sẽ cho Phi Hồng học viện các ngươi biết tay!

Hoàng Vĩ Đông là nhân vật đại biểu Phi Hồng học viện, lúc này gã và đám đệ tử nhìn chằm chằm đệ tử Tiểu La Thiên học viện, biểu tình căng thẳng. Đúng vậy, tuy số lượng hai phe ngang nhau nhưng đối phương có hơn mười cao thủ đến từ Thiên Hạ học phủ, hỏi sao Hoàng Vĩ Đông không e ngại? Đương nhiên chỉ e ngại, Hoàng Vĩ Đông chưa sợ.

Hoàng Vĩ Đông hừ lạnh một tiếng:

- Lý Xung, ngươi đừng tưởng có người trợ trận giúp là có thể thích làm gì thì làm. Cho ngươi biết, ta không sợ!

Diệp Thanh bước ra:

- Ha ha ha ha ha ha! Nhãi ranh từ đâu chui ra?

So với hai năm trước Diệp Thanh thêm phần nhan sắc nhưng là trang điểm đậm, biểu tình vẫn kiêu ngạo, giơ tay nhấc chân tràn ngập khinh thường nói:

- Nghe nói mấy ngày hôm trước có hai bạn nhỏ không biết sống chế diễu võ dương oai ở đây. Tên là gì... À, Trương Hoài, Tạ Bằng đúng không? Ha ha ha ha ha ha! Sao hôm nay không thấy bọn họ?​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.